Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh
Chương 40 :
Ngày đăng: 17:07 19/04/20
Từ sau hôm đó, đến nửa tháng cũng không thấy Cố Minh Tích xuất hiện, Vệ
Cung Huyền không hề mảy may quan tâm, nhưng Nguyễn Mộng lại không cách
nào xem như không có chuyện gì.
Mặc dù Cố Minh Tích đã rất lâu
không xuất hiện, nhưng cô cảm thấy người phụ nữ như Cố Minh Tích, làm
việc gì cũng dùng bất kỳ thủ đoạn nào mà không quan tâm đến hậu quả, im
lặng không nói, nhất định là đang có âm mưu nào đó.
Quả nhiên cô dự đoán không sai. Ngày thứ 7 kể từ nửa tháng sau đó, Cố Minh Tích tìm tới cửa.
Vừa mở cửa, đã thấy ngay gương mặt được trang điểm một cách tinh tế của Cố
Minh Tích, ngay lập tức Nguyễn Mộng cảm thấy sửng sốt, bối rối không
biết nên trực tiếp đóng sập cửa hay là mời cô ta vào nhà.
Đang do dự, Cố Minh Tích mỉm cười dịu dàng với cô:
“Chào Nguyễn tiểu thư, tôi tới tìm Vệ tổng.”
Nguyễn Mộng rất muốn đáp trả: xin gọi tôi Vệ phu nhân! Thái độ lễ phép động
lòng người, nói là đến tìm ‘Vệ tổng’, nếu như mình đáp trả, chẳng phải
bị coi là người hẹp hòi?
… Gạt bỏ lòng độ lượng!
“Xin gọi tôi là Vệ phu nhân! Cố tiểu thư tìm chồng tôi có việc gì không?”
Nhìn người phụ nữ trước mặt, Nguyễn Mộng hết sức kiềm chế suy nghĩ muốn tát
cô ta một cái. Mỗi lần nhìn thấy Cố Minh Tích, cô lại nhớ đến đủ loại
chuyện không tốt đẹp kiếp trước, lo sợ những điều đó sẽ lặp lại.
Nụ cười của Cố Minh Tích thoáng dừng một chút, nhưng vẫn tự nhiên trả lời:
“Vệ phu nhân, thật ra thì tôi đến xin Vệ tổng giúp một chuyện.”
Nguyễn Mộng muốn cự tuyệt, chẳng nghĩ đến việc Vệ Cung Huyền thấy cô mở cửa
lâu như vậy mà không quay lại liền đi ra, thấy Cố Minh Tích đứng ngoài
cửa, chân mày nhất thời nhíu lại, ôm eo Nguyễn Mộng kéo vào lòng nói:
“Sao lại để cho khách đứng ở ngoài thế?”
Cánh môi mỏng khẽ nâng lên, nở một nụ cười nhàn nhạt:
“Mời Cố tiểu thư vào.”
Đưa Cố Minh Tích vào phòng khách, Nguyễn Mộng không dám để cô ta và chồng
mình tiếp xúc nhiều quá, Vệ Cung Huyền cũng không muốn cùng bạn gái
trước có quan hệ gì, liền đi vào phòng bếp pha trà.
Nguyễn Mộng vội vàng nắm lấy tay anh, chớp đôi mắt to: “Em cùng đi với anh.”
Thấy dáng điệu tiểu tứ phụ đáng yêu của cô, Vệ Cung Huyền cũng ngại đang có người ngoài ở đây, cúi đầu hôn cô một cái.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Mộng liền ửng đỏ, vui vẻ cùng anh vào phòng
bếp, lúc bưng trà ra lại thấy Cố Minh Tích đang trêu chọc Vệ Tiểu Bảo
trong nôi.
Chỉ là hình như Vệ Tiểu Bảo cũng biết đây là kẻ địch
của mẹ, cho nên cũng rất không nể tình, Cố Minh Tích đưa tay sờ khuôn
mặt nhỏ nhắn của bé, bé liền tránh ra, thấy cô sắp đến gần, liền mếu máo rưng rưng nước mắt.
Nguyễn Mộng vừa nhìn, chợt cảm thấy vô cùng hãnh diện, con trai cô quả nhiên vẫn luôn đứng về phía cô!
Lập tức liền đi đến ôm Vệ Tiểu Bảo từ trong nôi lên – không phải cô nhỏ
mọn, cũng không phải là cô nghĩ nhiều, tóm lại chỉ cần có chút liên hệ
với Cố Minh Tích, cho dù chỉ là tạm thời, chỉ là một chút, cô cũng không muốn.
Vệ Tiểu Bảo thấy mẹ ôm mình, cái miệng nhỏ nhắn nhất thời cười tươi, nắm áo Nguyễn Mộng, hai cái chân ngắn nhỏ giẫm ở trên đùi cô không ngừng lộn xộn. Vệ Cung Huyền thấy bộ dạng bé như không dừng lại
được, cười mắng một câu:
“Nhóc con hiếu động quá!”
Thái độ ngay lập tức liền khó chịu, cô nhào vào lòng
Vệ Cung Huyền, cũng không quan tâm anh có đang thái thức ăn hay không,
mím miệng nói:
“An Huyền, em ghét cô ta.”
Cô không muốn
nhìn thấy Cố Minh Tích, một chút cũng không muốn, việc cô muốn làm nhất
hiện tại chính là cầm cây chổi lên rồi đuổi Cố Minh Tích ra khỏi cửa.
Vệ Cung Huyền không dám đụng vào cô, anh vừa mới cắt ớt xong, ngộ nhỡ làm
cay khuôn mặt non mềm của cô thì làm sao, cúi đầu hôn miiejng nhỏ của
Nguyễn Mộng, Vệ Tiểu Bảo bị hai người kẹp lại, không ngừng đá đôi chân
nhỏ.
Anh dở khóc dở cười nói:
“Anh cũng không thích cô ta.”
“Gạt người!”
Nguyễn Mộng đẩy anh ra, ôm con trai lùi đến bên tủ lạnh.
“Vậy tại sao anh lại giữ cô ta ở lại ăn cơm?”
Vừa nghĩ tới việc đại thần làm thức ăn đưa vào trong bụng người phụ nữ kia, cô liền phát hỏa.
Dáng điệu đang ghen của cô thành công lấy lòng Vệ Cung Huyền, anh cười ôm vai Nguyễn Mộng, cúi đầu xuống hôn cô một cái.
“Trong lòng anh cũng không thích cô ta. Anh yêu em.”
“Tỏ tình cũng vô ích.”
Nguyễn Mộng ngoan ngoãn cho anh hôn, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn lôi kéo:
“A Huyền, e thật sự là không thích cô ta, anh đuổi cô ta đi có được hay không?”
Cô mở to mắt đáng thương nhìn anh, gương mặt vô cùng lo lắng và cầu khẩn.
Trong lòng bất an cùng sợ hãi, Nguyễn Mộng không thể nói với Vệ Cung Huyền, cũng không thể nói với bất kì người nào.
Bí mật trọng sinh giấu ở đáy lòng cô đã rất lâu rồi, có lẽ cho đến khi cô
chết đi, nhưng bất luận như thế nào, sự chán ghét và căm thù đối với Cố
Minh Tích, kiếp trước hay kiếp này cũng không bao giờ thay đổi.
Kiếp trước trên thực tế Cố Minh Tích không làm chuyện gì tổn thương tới cô,
nhưng sau lưng lại làm không ít hành động ngáng chân nói xấu.
Kiếp này cô không biết không có Vệ Cung Huyền Cố Minh Tích sẽ làm ra chuyện
gì, nhưng bất kể tương lai có chuyện gì xảy ra, cô sẽ bất chấp tất cả để đưa Cố Minh Tích ra khỏi cuộc sống của cô!
Đã xảy ra chuyện gì, bảo bối nhà anh vì sao lại mang dáng vẻ như gặp kẻ thù truyền kiếp vậy?
Vệ Cung Huyền có chút không hiểu, nhưng không hỏi, nhếch miệng mỉm cười, bấm bấm khuôn mặt non mềm của cô:
“Được rồi, anh sẽ đi mời cô ta rời đi.”
Nguyễn Mộng ôm Vệ Tiểu Bảo đi theo anh ra ngoài, bóng lưng Vệ Cung Huyền vô
cùng cao lớn và anh tuấn, đi sau lưng anh, giống như tất cả phong ba bão táp trên đời, anh cũng có thể thay cô gánh chịu.
Nguyễn Mộng không biết mình có phải ngu ngốc hay không, mới có thể nhìn theo anh mà không chớp mắt.
Vệ Cung Huyền nói chuyện từ trước đến nay đều không biết cái gì gọi là
uyển chuyển, vốn là anh nghĩ nên giữ Cố Minh Tích lại để cho cô ta thấy
cho rõ sự vô tình của mình với cô ta, hi vọng cô ta có thể giữ vững
phong cách thục nữ trước sau như một chủ động rời đi, không nên ép anh
phải ra tay đối phó cô ta, tự mình đuổi cô ta ra khỏi cửa.
Nhưng mà bây giờ bảo bối của anh không thích phương thức vòng vo như vậy, nên anh cũng lười phải quanh co lòng vòng.