Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh

Chương 41 :

Ngày đăng: 17:07 19/04/20


Cố Minh Tích từ trước đến nay chưa từng bị đối xử như vậy.





hao tổn tâm trí theo dõi Vệ Cung Huyền nửa tháng mới tìm được nhà anh,

vất vả lắm mới dám tìm tới cửa, được lưu lại làm khách, nhưng sao anh có thể vừa giữ cô lại liền đuổi cô đi!



Đôi tay mạnh mẽ nắm thành quyền, cô dùng sức hít sâu một hơi, để che giấu cảm xúc đang gào thét đến tức giận cùng nhục nhã.



“Huyền, anh đây là có ý gì? Không phải vừa mới mời em ở lại ăn trưa sao?”



Vệ Cung Huyền nhàn nhạt nhìn cô ta một cái, cũng không có tâm trạng cùng cô ta quanh co.



Năm đó cô ta không nói tiếng nào đã bỏ đi, nếu như anh chưa yêu bảo bối, có lẽ hôm nay còn có thể có chút cảm giác với cô ta, đáng tiếc Nguyễn Mộng đã xuất hiện.



Cố Minh Tích xuất hiện làm cho nụ cười trên mặt Nguyễn Mộng dần dần nhạt đi, cho đến khi biến mất không thấy nữa.



Nếu như cô ta không xuất hiện trước mặt anh, có lẽ anh căn bản cũng không nhớ tới cô ta.



Huống chi anh không nợ Cố Minh Tích bất cứ điều gì, chình xác mà nói thì ngược lại, Cố gia lấy được từ anh rất nhiều lợi ích.



“Cố tiểu thư, tôi sẽ nói thẳng.



Nếu như cô muốn lấy thứ gì từ trên người tôi là không thể.



Nếu như cô lấy thân phận đối tác xuất hiện, như vậy mời tuân theo quy định

giữa các công ty. Trong công ty có người và một tổ nhân viên đặc biệt

phụ trách thiết kế dự án.



Vừa rồi tôi giữ cô lại, chỉ là muốn cho cô biết khó mà lui. Và bây giờ, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa.”



“… Là cô ấy bảo anh đuổi em đi phải không?”



Miễn cưỡng vẻ ra một nụ cười nhạt, trong lòng Cố Minh Tích tràn đầy hận ý vsNguyễn Mộng.



Cô oán độc nhìn về phía Nguyễn Mộng, khiến cho Nguyễn Mộng sợ tới mức ôm con trai trốn sau lưng Vệ Cung Huyền.



“Huyền, em hiểu rõ anh không thiếu em cái gì, em chỉ là quá nhớ anh, cho nên

mới muốn đến gặp anh. Nếu như anh không thích, vậy em không xuất hiện

nữa là được.”



Nói xong, khẽ cúi thấp đầu xuống, rất nhanh trên sàn nhà xuất hiện một vũng nước đọng.



Nguyễn Mộng lo lắng nhìn Vệ Cung Huyền, sợ đại thần mềm lòng, dù sao Cố Minh

Tích cũng là mối tình đầu của anh, đàn ông đối với mối tình đầu bình

thường rất khó quên được.



Cho dù đại thần đầu óc kinh doanh không như người bình thường, nhưng cô vẫn không thể không đề phòng.



Chỉ là sựu lo lắng của cô hoàn toàn vô ích, bởi vì Vệ Cung Huyền mặc dù còn duy trì lễ phép nhưng đáy mắt đã lộ ra sự mất kiên nhẫn.



“Cứ tự nhiên.”



Trong đôi mắt xinh đẹp ngân ngấn nước, dáng vẻ Cố Minh Tích lúc này giống như ‘hoa lê đái vũ’, điềm đạm đáng yêu, nhu nhược vô cùng, có thể làm cho

đàn ông như bay mất hồn vía.



Đáng tiếc, Vệ Cung Huyền từ trước

đến nay không phải người đàn ông bình thường, cô nhìn anh một lúc lâu

cũng không phát hiện anh có ý muốn an ủi cô ta, chỉ thấy đáy mắt anh lộ

ra vẻ càng ngày càng không thể nhẫn nại hơn.



Giữ được núi xanh

không lo không có củi đốt. Cố Minh Tích cũng không phải là loại phụ nữ

không có đầu óc, cô thút tha thút thít đứng lên, nhẹ giọng nói:



“Vậy em sẽ không quấy rầy anh, thật xin lỗi, sau này em sẽ không đến nữa. Là em không chú ý đến cảm xúc của Nguyễn tiểu thư, mới khiến anh khó xử,

em không phải cố ý.



Em chỉ là muốn tới thăm anh một chút, biết

được anh hạnh phúc, em liền vui rồi, không có ý gì khác. Dù sao năm đó

là do vì em tự rời đi, anh nhất định rất khó chịu.”



Nói tựa như
Theo suy nghĩ của cô, Nguyễn Mộng chính là người

phụ nữ mềm yếu dễ bị khi dễ, giống như cô dự đoán. Nhưng mới một lần

giao phong, cô nhận ra rằng người phụ nữ này tựa hồ dầu muối không vào.

Nhưng không sao, cô có biện pháp để đạt được mục đích của mình.



Cũng không đợi cô ta mở miệng, Nguyễn Mộng đã bao Vệ Tiểu Bảo trong chăn, sau đó đi tới:



“Thật thất lễ, con tôi cần nghỉ ngơi, Cố tiểu thư mời trở về đi.”



Nói xong liền cầm tay nắm cửa, ý bảo mình phải đóng cửa.



Cố Minh Tích trong mắt thoáng qua một chút tức giận, nhưng vẫn không có dao động quá lớn, chỉ nâng khóe môi:



“Nguyễn tiểu thư thật thích nói đùa, không dám cùng tôi nói chuyện, à bởi vì sợ tôi biết chuyện xấu cô làm sao?”



“Chuyện xấu?”



Nguyễn Mộng cũng không biết mình đã làm chuyện xấu gì rồi! Cô kiên nhẫn nhếch

miệng, từ trước đến nay, gương mặt bánh bao luôn đáng yêu vô cùng giờ tỏ vẻ lạnh lùng, đắc ý:



“Xin lắng tai nghe, Cố tiểu thư có thể giải thích cùng tôi một chút không?”



“Tôi đã điều tra qua rồi, Nguyễn tiểu thư sở dĩ có thể gả cho Huyền, là bởi

vì cô hạ dược với anh, sau đó lại nói dối bản thân mang thai, ép anh

không phải sao?”



Đối với tin tức mình nắm giữ, Cố Minh Tích rất

vui mừng, bởi vì việc này càng thêm chứng minh Vệ Cung Huyền đối với cô

vẫn còn tình cảm.



Anh cưới Nguyễn Mộng chỉ là bởi vì cô ấy nói

dối có đứa bé, mà bây giờ đứa bé ra đời thật rồi, anh lại càng không thể nào không cùng Nguyễn Mộng kết hôn.



Cố Minh Tích chỉ thấy được

một điểm này, không thèm nghĩ đến những chuyện khác nữa, hoàn toàn quên

mất nếu như quả thật không yêu, Vệ Cung Huyền lúc ở trước mặt Nguyễn

Mộng sao có thể lộ ra vẻ mặt dịu dàng chưa bao giờ có như vậy?



Loại người yêu thích sạch sẽ giống như anh, sao có thể cùng Nguyễn Mộng dùng chung mâm uống chung chén thậm chí là cả bàn chải đánh răng hay khăn

tắm?



Phụ nữ đều là như vậy, khi sa vào lưới tình thì sự vọng tưởng từ trước tới nay đều không khác mấy.



Đối với hành vi ti tiện của Cố Minh Tích, Nguyễn Mộng một chút cũng không

muốn cùng với cô ta dây dưa. Trước đây bất kể cô đã làm gì, đều cùng Cố

Minh Tích không có quan hệ:



“Tôi nói lại lần nữa, Cố Minh Tích, mời rời đi.”



Cố Minh Tích nâng lên cánh môi đỏ thắm, cười dương dương đắc ý:



“Nguyễn tiểu thư nếu như thức thời, liền mau chóng rời Huyền đi, nếu tôi có tâm trạng tốt, còn có thể cho cô một tấm chi phiếu lớn, để cho cô sau này

vẫn có thể tìm người đàn ông tốt.”



Nguyễn Mộng thấy vô cùng nực cười.



Đây là cái thể loại đạo đức gì? Làm tiểu tam mà cũng có thể thản nhiên làm ra hành động này?



Kiếp trước cô không biết đại thần trước khi cùng cô kết hôn đã chia tay Cố Minh Tích, cho nên vẫn cho rằng mình mới là tiểu tam.



Nhưng kiếp này cô mới biết, tiểu tam chân chính mới là cô bạn gái trước cao quý và ưu nhã của anh!



Cho cô tấm chi phiếu? Đùa gì thế, cô thiếu mấy tấm chi phiếu rách nát của Cố Minh Tích sao?



Chi phiếu và thẻ tín dụng của đại thần đều ở chỗ của cô, tùy tiện lấy ra

cũng đã bằng gia sản của Cố gia, cô sẽ cần tiền của Cố Minh Tích sao?



Nếu như Cố Minh Tích không phải quá ngây thơ, thì chính là quá ngu ngốc,

coi cuộc sống hiện tại giống như phim thần tượng hay tiểu thuyết, cho

rằng đàn ông từ trước đến nay đều khó quên bạn gái trước hay sao.