Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh
Chương 42 :
Ngày đăng: 17:07 19/04/20
Thấy dù bất kể mình nói gì, Nguyễn Mộng cũng trưng ra vẻ mặt không có biểu cảm gì, Cố Minh Tích mơ hồ có loại cảm giác thất bại.
Nhưng cô vẫn không chịu yếu thế liền trừng mắt, lấy thái độ mèo khen mèo dài
đuôi từ trên cao nhìn xuống Nguyễn Mộng, giống như mình là công chúa cao quý, mà Nguyễn Mộng chỉ là cô bé lọ lem quần áo cũ rách.
Đúng lúc này có một cô y tá đi vào bảo là muốn ôm Vệ Tiểu Bảo đi làm kiểm tra, muốn xác định xem bé đã hoàn toàn khoẻ hẳn chưa.
Nguyễn Mộng ôm con tới giao cho cô ấy, nhanh chóng đi theo, không nghĩ tới lúc đi đến cửa phòng lại bị Cố Minh Tích giữ lại. Cô muốn thoát ra liền
nói:
“Cô làm cái gì thế?”
“Tôi nói rồi, Nguyễn tiểu thư, chúng ta cần nói chuyện một chút.”
Nguyễn Mộng không làm gì được Cố Minh Tích, bị cô ta giữ lại trong phòng, lúc
này điện thoại di động đột nhiên reo vang, Nguyễn Mộng muốn nghe máy,
lại bị Cố Minh Tích nhanh tay cướp mất.
Đôi mắt xinh đẹp lúc
nhìn thấy trên màn hình hiển thị hai chữ “ông xã” liền nổi lên một tia
ghen tỵ và phẫn nộ, tất cả những thứ này vốn thuộc về Cố Minh Tích cô,
không phải là thuộc về Nguyễn Mộng!
“Vậy cô rốt cuộc muốn nói chuyện gì?”
Nguyễn Mộng nheo mắt lại, cô so với Cố Minh Tích cao hơn vài cm, nhưng bởi vì
Cố Minh Tích đi giày cao gót mười phân, cho nên ngược lại cô ta cao hơn
Nguyễn Mộng một chút, Nguyễn Mộng nhìn cô ta đành phải ngẩng đầu lên.
“Tôi cũng không muốn cùng cô vòng vo, chúng ta là người thông minh không nói chuyện vớ vẩn, tôi muốn Vệ Cung Huyền, mà cô lại cản đường của tôi. Nếu như cô đủ thức thời, nên biết làm như thế nào, không cần tôi dạy cho cô chứ.”
Cầm túi xách rồi bình thản ngồi xuống, Cố Minh Tích khẽ nhếch miệng mỉm cười nhìn Nguyễn Mộng, vô cùng tự tin vào bản thân.
Nguyễn Mộng lười nói chuyện với cô ta, kiếp trước cô không quen biết Cố Minh
Tích, nhưng vẫn nhìn ra người phụ nữ này không thể khinh thường, nhưng
kiếp này lại xảy ra chuyện gì đây?
Tại sao cô cảm thấy hình như Cố Minh Tích đầu óc có bệnh? Đây là chứng bệnh suy tưởng nghiêm trọng của công chúa sao?
“Cô theo dõi nhà chúng tôi lâu như vậy, chỉ là để tôi đây muốn tôi chủ động rời khỏi, đừng tìm khó khăn sao?”
Nguyễn Mộng cảm thấy vô cùng nực cười rồi nói.
“Cố tiểu thư, cô không có bệnh chứ? Có bệnh cần phải nhanh chóng chữa trị, thời gian không đợi người.”
“Nguyễn tiểu thư, tôi là thật lòng, đến lúc đó là cô tự mình rước lấy phiền toái.”
Cố Minh Tích bình thản nhìn cô một cái, vuốt ve móng tay được sơn vô cùng
tinh tế của mình, thỉnh thoảng thổi một hơi, tư thế kia, phong thái nhàn nhã giống như cô ta đang thẩm trà vậy.
“Vốn không phải là đồ
của cô, cô gấp cái gì thế? Coi như miễn cưỡng tranh tôi tay, anh ấy
không phải của cô chính là không phải của cô, cô tội gì phải làm như
vậy?”
Những lời này mặc dù không tính là xuôi tai, nhưng cũng không phải là không đúng.
Nếu như theo quỹ đạo kiếp trước, như vậy hiện tại tất cả mọi thứ Nguyễn
Mộng đang có chính là trộm được, sớm muộn gì có một ngày cũng phải trả
về.
Nhưng là tại sao? Nếu như trời xanh có ý muốn nói cho cô
biết thiên mệnh khó trái, sức người không thắng được thiên ý, thì tại
sao muốn cho cô lần nữa sống lại?
Thấy ánh mắt dao động của
Nguyễn Mộng, Cố Minh Tích biết lời mình nói có hiệu quả. Cô chỉ nghĩ
Nguyễn Mộng là biết khó mà lui, đâu nghĩ đến một vấn đề khác là Nguyễn
Mộng có thể từ chối.
“Nguyễn tiểu thư, cô là người thông minh,
tôi cũng không cần lừa gạt cô, hiện tại Huyền sở dĩ không có tiếp nhận
tôi, một là bởi vì đứa bé, hai cũng là bởi vì cô. Chuyện đứa nhỏ tôi có
thể giải quyết, nhưng còn cô…”
Cô ta suy nghĩ một chút.
“Tôi hi vọng cô có thể tự động rời đi, cũng tránh cho đến lúc đó bị mất mặt. Năm đó tôi không nói tiếng nào đã bỏ đi, Huyền bây giờ vẫn còn giận
tôi, nếu không làm sao có thể bởi vì cô giữa đường xuất hiện mà chấp
nhận kết hôn với cô? Tôi nghĩ cô cũng biết miễn cưỡng hái xuống dưa sẽ
không ngọt, phải hay không?”
Đợi chút, cái gì gọi là chuyện đứa
nhỏ cô ta có thể giải quyết? Nguyễn Mộng vụt đứng lên, cô một chút cũng
không cho là ý tứ trong lời nói của Cố Minh Tích là sẽ chăm sóc thật tốt bảo bối của cô!
Nhưng đã quá muộn. Khi Nguyễn Mộng vội vàng
chạy tới phòng bình thường Tiểu Bảo làm kiểm tra thì lại được báo là
cũng không có để cho y tá ôm Vệ Tiểu Bảo đi làm kiểm tra.
Trong nháy mắt, tựa hồ tất cả đều muốn sụp xuống.
Cho tới bây giờ Nguyễn Mộng mới nhận ra kiếp trước chết đi và bị ghét bỏ
không thể coi là thống khổ, bởi vì cô lúc đó không còn sống, nhưng hiện
tại mất đi Vệ Tiểu Bảo, cô lại cảm giác mình còn sống với việc chết đi
cũng không có gì khác nhau!
Tiểu Bảo đâu? Tiểu Bảo của cô đâu rồi?
Nguyễn Mộng chạy đi khắp nơi hỏi các bác sĩ, cũng không có người ai đã gặp Vệ Tiểu Bảo.
Vệ Tiểu Bảo rất đáng yêu, tính tình lại hoạt bát, từ trước đến nay luôn là một mặt trời nhỏ hấp dẫn ánh mắt của mọi người xung quanh, nếu như bị
người ta ôm đi, làm sao có thể không ai nhìn thấy?
Nếu như không bị ôm đi, theo lý mà nói lâu như vậy không nhìn thấy cô, Tiểu Bảo đã
sớm gào khóc rồi. Nhưng vì sao trong bệnh viện đột nhiên lại an tĩnh như vậy? Tại sao?
Nguyễn Mộng lảo đảo tìm kiếm khắp nơi trong bệnh
viện, cũng không có người thấy Vệ Tiểu Bảo. Cuối cùng cô lảo đảo chạy về phòng bệnh, cô cho là đứa bé vẫn còn ở trong phòng, dù Vệ Tiểu Bảo bò
loạn khắp nơi, nhưng đầu óc lại rất thông minh, bò trở về cũng chẳng có
gì lạ.
Nhưng cô thất vọng rồi, nơi nào cũng không có bóng dáng của Vệ Tiểu Bảo.
Nhớ tới nửa giờ trước cô còn cầm bàn tay mềm mại nhỏ bé của bé, hôn lên
trán của bé, ôm bé lắc lư đùa giỡn, sao có thể sau một cái chớp mắt lại
làm mất bé chứ? !
Cô như con ruồi không có ý thứ bay loạn, Cố Minh Tích rời đi lúc nào cũng không chú ý Cố Minh Tích… Cố Minh Tích?
Nguyễn Mộng chợt ngẩng đầu lên, cô hoang mang sợ hãi nháy mắt, nhớ tôi câu nói kia của Cố Minh Tích.
“Chuyện đứa nhỏ tôi có thể giải quyết”, cô ta giải quyết cái gì? Cô ta muốn giải quyết như thế nào?
Trong tay nắm đôi vớ nhỏ chưa kịp đi cho Vệ Tiểu Bảo, hiện tại Nguyễn Mộng
không quan tâm bất kì cái gì, cô luôn nghĩ rằng người cô không muốn nhất chính là Vệ Cung Huyền, nhưng đến giờ phút này cô mới biết, chân chính
người không thể mất đi là ai!
Đại não đang nhanh chóng vận động, nhưng chân tay lại bắt đầu vô cùng cứng ngắc, Nguyễn Mộng cắn răng từng bước từng bước chuyển hướng đi tới cửa phòng bệnh, nhưng mà cách đó
không xa thấy được Cố Minh Tích.
Cô điên cuồng chạy tới bắt được y phục Cố Minh Tích gầm thét:
“Đứa nhỏ của tôi đâu? Cô đem thằng bé mang đi đâu? Nói cho tôi biết nhanh lên, nói cho tôi biết!”
Cố Minh Tích bị dọa hoảng sợ, nước mắt tùy theo tràn đầy hốc mắt, tựa hồ bị Nguyễn Mộng làm cho sợ hãi tới mức không nhẹ:
“Vệ, Vệ phu nhân, cô ở đây nói bậy bạ gì đó a, tôi chỉ là bị cảm tôi đi bệnh viện khám một chút, con của cô ở nơi nào tôi làm sao có thể biết?”
Là cô ta, nhất định là cô ta, sẽ không sai, sẽ không có người khác!
Nguyễn Mộng điên cuồng bóp cổ Cố Minh Tích, cái gì đều không quản, cô chỉ biết mình kiếp trước chính là bởi vì cô ta đã chết qua một lần, kiếp này lại bởi vì cô ta mà đánh mất Vệ Tiểu Bảo!
“Tôi lại hỏi một lần nữa, con của tôi ở đâu? !”
Tay cô dồn sức, tiếng hét thê lương như ác quỷ, Cố Minh Tích vô lực giãy
giụa, mắt bắt đầu trợn trắng, Nguyễn Mộng cũng không chịu buông tay, cô
chỉ biết, nếu như cô không tìm được Tiểu Bảo, như vậy nhất định sẽ ở chỗ này giết chết Cố Minh Tích.
“Khụ khụ… Huyền, cứu, cứu mạng…”
Cố Minh Tích nhu nhược vươn tay hướng về phía sau lưng Nguyễn Mộng, đôi mắt tràn đầy hi vọng.
Nguyễn Mộng căn bản không nhìn phía sau mình là ai, cô chỉ muốn giết Cố Minh
cùng thối nát như vậy, ông trời làm sao có thể sẽ cho người như cô một
lần cơ hội sống lại chứ? Đây chỉ là một bài học mà thôi, khi làm cho cô
tự cho là cái gì cũng có, sau đó sẽ thống khổ mất đi.
Lúc mới
bắt đầu Nguyễn Mộng cũng không biết nên đi nơi nào tìm, chỉ có thể không đầu không đuôi từ quê Cố Minh Tích, bắt đầu từ nơi được xem là nghèo
nhất Trung Quốc là thành phố H tìm kiếm.
Trên người cô không có
tiền, lại không thể về nhà, không thể làm gì khác hơn là đem nhẫn kết
hôn bán cho một người phụ nữ, đổi lấy một vạn đồng, sau đó mua lại một
máy tính cũ.
Ban ngày tìm Tiểu Bảo, buổi tối liền làm phiên
dịch, một ngày ngủ không tới bốn giờ, cô cả người bắt đầu gầy gò kịch
liệt, vốn là khuôn mặt trẻ con bánh bao mập mạp tất cả đều không còn,
cằm nhọn có thể đâm chết người, mặt nhỏ, càng lộ rõ hốc mắt.
Trên người cô bất cứ lúc nào cũng đều mang hình Vệ Tiểu Bảo, nhưng không có ai gặp qua bé.
Cô tìm như thế nào cũng không tìm được, ở tháng thứ ba cô lại mơ thấy kiếp trước, mơ thấy cha mẹ khóc vì cô mà tóc bạc trắng. Nguyễn Mộng từ trong giấc mơ tỉnh lại, cô mất đi Tiểu Bảo, không phải cũng giống như tình
cảnh cha mẹ mất đi cô sao?
Vì vậy cô dùng 50 đồng tiền ở Thành
phố Q mượn điện thoại một người phụ nữ gửi cho cha một tin nhắn, sợ mình sẽ hối hận, cắn răng một cái, không đợi bên kia đáp lại liền mua vé xe
lửa tốc hành đến thành phố L.
Thời gian dài không cùng người
khác nói chuyện dẫn đến có một ngày buổi sáng Nguyễn Mộng bị cảm tỉnh
lại, kết quả là phát hiện bản thân mình lại khụ không ra tiếng liên tục
không ngừng.
Cô càng thêm luống cuống, cũng càng tin tưởng tất
cả đều là ông trời đang trừng phạt mình, trừng phạt cô lòng tham không
đáy, có tình yêu còn muốn lấy được thân tình, lấy được thân tình sau lại bắt đầu vọng tưởng thêm những tình cảm khác, thật ra thì tất cả hoàn
toàn đều là hư ảo.
Cô vốn là một người chết, nên còn sống với chết không có gì khác nhau.
Cô thậm chí chuẩn bị sau khi tìm được Vệ Tiểu Bảo liền đi tìm chết, đem tất cả chuyện này kết thúc.
Ông trời chính là luôn thích đùa giỡn con người, anh lại tìm tới.
Mệt mỏi, Nguyễn Mộng bị ôm vào một lồng ngực gầy gò giống như cô.
Anh sao lại gầy nhiều như vậy, cả người không có bao nhiêu thịt, hai xương
sườn nhét chung một chỗ, cấn đến trái tim cô cũng ẩn ẩn đau.
Nguyễn Mộng ngơ ngác nhìn, tựa vào đầu vai anh, đôi tay nắm thành quyền, lại
không biết là nên đẩy anh ra hay là thuận theo tâm ý của mình ôm lấy
anh.
Nếu như lại ở bên nhau, có thể còn có báo ứng gì rơi xuống hay không?
Dựa theo tình huống kiếp trước, cô trọng sinh thay đổi rất nhiều, những
thống khổ cùng những chuyện phát sinh gần đây đan xen rối rắm ở trong
lòng Nguyễn Mộng, nhưng không có một người nói cho cô biết đáp án.
“Bảo bối ngoan, bảo bối ngoan, bảo bối ngoan.”
Vệ Cung Huyền vẫn luôn gọi tên Nguyễn Mộng, cái gì cũng đều không thể nói
ra lời. Anh không để ý chung quanh có bao nhiêu người nhìn, liền vội
vàng cúi đầu tìm kiếm môi cô, hôn thật sâu, khàn giọng hỏi:
“Em ở phòng nào?”
Nguyễn Mộng biết mình nếu như không nghe theo anh khẳng định chuyện gì cũng làm ra được, liền ngoan ngoãn giao ra chìa khóa.
Vệ Cung Huyền nhận lấy cái chìa khóa liếc mắt nhìn, sau đó bế cô lên, hướng về phía phòng nghỉ chạy như điên.
Vừa vào phòng, Nguyễn Mộng liền bị nhấn ngã xuống trên giường, sàn nhà rất bẩn, Vệ Cung Huyền không nỡ.
Anh muốn cởi quần áo của Nguyễn Mộng, nhưng bây giờ khí trời còn chưa có ấm áp, Nguyễn Mộng lại sợ lạnh, cuối cùng Vệ Cung Huyền phát điên, cũng
không quản mọi việc liền đem y phục trên người cô có thể cởi là cởi,
không thể cởi toàn bộ xé nát, Nguyễn Mộng rất nhanh trần truồng lỏa lồ
mà phơi bày khi trước mắt anh.
Chỉ có đem người phụ nữ này ôm vào trong ngực, anh mới dám tin tưởng mình thật sự đã tìm được cô.
Nguyễn Mộng rất gầy, vô cùng gầy, xương sườn đều có thể đếm được rất rõ ràng,
nằm ngửa ở trên giường trên người cũng không có một chút thịt, gương mặt càng thêm thay đổi, ngũ quan càng phát ra tinh xảo, trước kia khuôn mặt đáng yêu đã không còn, mắt lạnh đảo qua cũng khiến cho người ta cảm
nhận được khí thế cường đại.
Bốn tháng thời gian đem một cô gái đáng yêu luôn được chiều chuộng luyện thành một người phụ nữ trầm mặc ít nói.
Nguyễn Mộng không lên tiếng, chỉ là mềm mại mà nằm ở bên dưới Vệ Cung Huyền
tiếp nhận anh xâm lấn, anh tiến vào quá nhanh, ở bên ngoài trên người tự nhiên không thể nào mang theo thuốc bôi trơn gì đó, trước kia luôn làm
thế nào cũng không đủ.
Nguyễn Mộng đau đến nước mắt cũng rớt
xuống, Vệ Cung Huyền ôm cô nhỏ giọng dụ dỗ bảo bối ngoan đừng khóc, bảo
bối ngoan đừng khóc, nhưng anh càng dụ dỗ Nguyễn Mộng lại khóc càng lớn.
Cuối cùng anh cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể ngậm môi lưỡi của cô, hôn lên nước mắt của cô.
Hai người bọn họ ai cũng không có lên tiếng nữa, trong phòng có chút tối,
chỉ có tiếng nước dinh dính từ nơi hai người kết hợp truyền đến, thân
thể của Nguyễn Mộng vẫn nhạy cảm như trước, không bao lâu cũng liền
thích ứng.
Đã lâu không có thân mật, vẫn chặt chẽ giống như lúc trước.
Vệ Cung Huyền nắm eo của cô dùng sức va chạm, cảm thấy mình lại có thể
chôn ở trong chỗ ấm áp như vậy, mới cúi đầu than thở một tiếng, sức lực
cắm vào càng thêm hung hãn.
Nhà trọ hiệu quả cách âm không tốt,
bên ngoài vây quanh rất nhiều người ở trước cửa phòng, nhưng bọn họ
không còn nghe được bất cứ thứ gì. Nguyễn Mộng không nói, Vệ Cung Huyền
nói chuyện cũng là cực kỳ trầm thấp dịu dàng, chỉ có tiếng nước mập mờ
không ngừng từ trong thân thể hai người dây dưa truyền đến.
Anh
thật sự là quá nhớ cô, không được mấy phút liền bắn ra ngoài, Nguyễn
Mộng bắt lấy bả vai của Vệ Cung Huyền cắn xuống, nước mắt từng giọt từng giọt theo khóe mắt rơi ở trên gối.
Quán trọ nhỏ hoàn cảnh thật
xác thực không được tốt lắm, gian phòng cũ kỹ, sàn nhà giẫm lên phát ra
tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, chăn mềm áo gối đều mang theo mùi ẩm mốc, nhưng
ngay tại gian phòng đơn sơ này, bọn họ liều chết triền miên.
Vệ
Cung Huyền cũng không quá lâu liền cứng rắn trở lại, anh cắn xương quai
xanh Nguyễn Mộng, rất muốn dùng sức, lại không đành lòng, cuối cùng chỉ
có thể ôm cô, phía dưới chuyển động, mặt lại chôn ở cổ của cô.
Thật tốt, anh đã tìm được cô. Cái loại cảm giác mù mịt bất lực mất đi người
yêu đột nhiên lại tìm thấy được, làm cho anh chỉ muốn đem Nguyễn Mộng ôm vào trong ngực thật sâu, cho dù vĩnh viễn không thể ngủ, không thể nghỉ ngơi, cũng không buông tay.
Nguyễn Mộng kinh ngạc, cô nhận thấy được cổ của mình có chất lỏng thấm vào, nhưng phía dưới anh vẫn luôn không có ngừng lại.
Cô có chút khó chịu, tiếng thở dốc trở nên lớn hơn, Vệ Cung Huyền ngẩng
đầu lên, trong đôi mắt đen như mực kia mang theo khẩn cầu cùng bất an.
“Bảo bối ngoan, đừng rời khỏi anh lần nữa, anh sắp phát điên rồi.”
Cô ngây ngốc nhìn anh, gầy chỉ còn dư lại đầu khớp xương, khuôn mặt nhỏ
nhắn phảng phất nét trẻ con mập mạp, nhưng cô không nói gì, cũng không
hề gật đầu, chỉ là cắn môi mở to mắt, không chịu nhìn anh.
Vệ Cung Huyền không hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, giữa bọn họ sao lại biến thành như vậy?
Anh không hiểu, nhưng Nguyễn Mộng không chịu nói cho anh biết, cô không tin tưởng anh, thậm chí không tin anh yêu cô.
Anh cũng không hỏi, càng thêm nhẫn tâm giày vò cô không ngừng nghỉ, đem cô
uống cong qua lại quay trở về, đem dục vọng ẩn nhẫn bốn tháng qua toàn
bộ phát tiết đến trên người cô.
Nguyễn Mộng cũng tùy anh, nhưng nước mắt từ đầu đến cuối vẫn chưa hề ngừng rơi
Hai người gần như cả đêm chưa từng chợp mắt, cuối cùng Nguyễn Mộng bởi vì
cao triều ngất xỉu ở trong lòng Vệ Cung Huyền, anh ôm lấy cô, thật chặt, không bao giờ buông ra nữa.