Sự Kiện Sát Nhân Tại Vịnh Thiên Nga

Chương 12 : [Hình Bách Xuyên 0.5]

Ngày đăng: 03:08 19/04/20


Lý Giang Lạc kể một câu chuyện với tôi, không dài, chỉ vài câu ngắn ngủi, nhưng tôi khó mà tin nổi.



Sắc mặt cậu trắng bệch, giọng điệu hờ hững, nhưng trong mắt tràn ngập sự đau đớn và tuyệt vọng.



Tôi nghe xong, đứng sững ra mất một lúc, cố gắng nhờ vào thời gian để tiêu hóa câu chuyện cậu mới kể.



Mấy ngay gần đây liên tục bị thúc ép tiếp nhận lượng tin tức vượt quá mức tưởng tượng làm tôi có phần sụp đổ, trước tôi còn không hiểu vì sao Lý Giang Lạc vẫn luôn miệng nói là cậu ta hại Bách Lâm, bây giờ thì hiểu rồi.



Cậu nói mình là người “ác cảm tình dục”, đồng thời giải thích cho tôi đến mạch lạc về bệnh tình của mình chỉ với mấy câu đơn giản.



Nhưng mà tôi không tin trên đời này thật sự có loại bệnh như thế.



Nghe rất buồn cười, phải không?



Tôi cần bình tĩnh, cần thời gian suy nghĩ.



Tôi bước ra khỏi căn phòng ấy, vội vàng mở laptop mang theo ra, trong thanh tìm kiếm của trình duyệt gõ bốn chữ “ác cảm tình dục”.



Từng trang kết quả hiện ra, cộng với những câu Lý Giang Lạc đã nói với tôi, tôi đã hiểu nguyên nhân Bách Lâm ngoại tình.



Nhưng hiểu cũng không có nghĩa là có thể chấp nhận và tha thứ, người phạm sai lầm vẫn là em trai tôi.



Không thể có đời sống tình dục không phải lý do để nó ngoại tình, nội tâm không kiên định và dục vọng nguyên thủy xấu xí mới phải.



Tôi vẫn thất vọng về nó, cũng thấy có lỗi với Lý Giang Lạc.



Cậu ta không nói quá nhiều với tôi, chỉ lạnh nhạt trần thuật bệnh tình của mình, mặc dù cậu cực kỳ hời hợt, nhưng đau khổ hiển hiện trong lời nói vẫn bị tôi thấy được.



Con người ấy mà, những câu nói ra đều đã qua từng lớp xử lý, nỗi bi thương đau đớn và phẫn uất thê lương xuất phát từ tim đến môi, đến lúc nói thành lời thì đều đã được cẩn thận mài giũa, chủ nhân của chúng luôn muốn chúng trông có vẻ nhẹ nhàng, không quá dẫn dắt sự chú ý của người ta.



Không một ai nguyện ý chân chính phơi bày bộ mặt bi thảm nhất của bản thân cho người ngoài xem, đó là vết sẹo có thể giấu chừng nào hay chừng ấy, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không người nào muốn bóc trần nó.



Đặc biệt là người như Lý Giang Lạc.



Có lẽ, cậu ta ở bên Bách Lâm cũng dùng đến dũng khí rất lớn.



Hình Bách Lâm, cái chết như một vở kịch và lá thư tràn trề tình yêu kia thực chất đều là chứng cứ thương tổn, có lẽ đã làm Lý Giang Lạc triệt để thất vọng với tình yêu.



Tôi đóng laptop lại, mò túi áo, bao thuốc lá lại hết rồi.
Nhưng giờ, tôi phát hiện mình không làm được.



Thậm chí không dám đánh thức mẹ đang trong giấc mộng.



Bà là một người đàn bà đáng yêu, dù rằng bà luôn không cho tôi nói bà là đàn bà.



Dĩ nhiên, trong lòng tôi bà không già chút nào, chỉ là tôi và Bách Lâm thích chọc bà như thế.



Trước khi đến Canada, Bách Lâm dẫn bà đi uốn tóc theo xu hướng hiện nay, kết hợp với đôi mắt to, trông bà vừa trẻ mà vừa có sức hút.



Lúc ấy cha tôi trách móc, không cho mẹ ra ngoài nói chuyện với mấy bác ngoài kia.



Đây chính là cha mẹ tôi, vừa thiện lương vừa đáng yêu, nhưng vì sao họ phải đối mặt với thực tế như thế này.



“Bách Xuyên đó hả, sao con về rồi?”



Cha từ trong bước ra, thấy tôi, ông vội bước lại.



Mẹ ngủ không sâu cũng tỉnh dậy, mơ màng, thấy tôi thì sửng sốt.



Có lẽ tôi dọa bà sợ, bà vứt kim khâu trong tay ra vội vã đi đến, vừa lau nước mắt cho tôi vừa hỏi: “Con, sao thế? Sao con khóc?”



Tôi ôm chặt bà, rốt cục khóc rống thành tiếng.



Tôi phải nói sao đây, đến cùng phải làm thế nào mới có thể giảm bớt thương tổn với họ đây.



Vì sao những người tôi yêu đều phải chịu đựng đau đớn như thế?



Mẹ liên tục hỏi, không ngừng lau nước mắt cho tôi, tôi nhẹ đẩy bà ra, vẫn quỳ trên sàn lùi về sau, rồi dập đầu với mẹ và cha.



Trán tôi áp xuống mặt sàn lạnh lẽo, nước mắt nhỏ xuống tụ lại thành vũng nước nhỏ, cuối cùng tôi dứt khoát, thông báo với họ.



“Cha mẹ, xin lỗi, con không chăm sóc tốt cho Bách Lâm, nó…” Tôi siết chặt nắm đấm, nghe thấy họ vội vã hỏi rốt cục là thế nào.



Tôi nhớ lại tử trạng của Bách Lâm, lòng đau như cắt.



“Nó tự sát.”