Sự Kiện Sát Nhân Tại Vịnh Thiên Nga

Chương 13 : [Lý Giang Lạc 0.6]

Ngày đăng: 03:08 19/04/20


Anh Bách Xuyên đi rồi, để lại cơm nước đã nấu, và cả mảnh giấy nhắn.



Tôi thấy có lỗi với anh, rõ ràng anh còn đau đớn hơn cả tôi, nhưng tôi lại thường chọc anh phải lo lắng.



Sáng lúc rời giường mình mẩy ê ẩm, ra phòng khách thấy mảnh giấy nhắn nhỏ trên bàn, đọc đi đọc lại mới hiểu câu nói đơn giản đó.



Có lẽ đầu óc tôi bị hư rồi, không biết sẽ vẫn xấu đi hay là có thể từ từ tốt lên.



Chữ của anh Bách Xuyên rất khác với của Bách Lâm, nhìn ra được hai anh em họ có tính cách khác biệt hoàn toàn.



Bách Lâm hơi lộ ra vẻ sắc bén, còn anh Bách Xuyên thì thận trọng hơn.



Có thể là thói quen từ vai trò người “anh trai”.



Anh ta nói là phải về Canada, cần nói thẳng thắn chuyện Bách Lâm với cha mẹ.



Anh bảo tôi ăn cơm nghỉ ngơi cho tốt, chờ anh về.



Tôi đọc xong, cầm mảnh giấy nhắn vào phòng, kẹp vào sách bên cạnh gối.



Hôm qua tôi vẫn không ngủ được nên lấy sách đọc.



“Tình Yêu Thời Thổ Tả”, bìa ngoài màu đỏ, là Bách Lâm mua về, đặt trên giá sách mà tôi không để ý.



(*) “Tình Yêu Thời Thổ Tả” được xuất bản năm 1985 và được tạp chí New York Times đánh giá là một trong những thiên tình sử đẹp nhất mọi thời đại, là “tuyên ngôn cho sự bất diệt của trái tim”.



Vừa khéo, mảnh giấy nhắn ấy bị tôi xem thành thẻ đánh dấu trang.



Tôi không đói, nhìn bộ dạng tiều tụy của mình trong gương, vẻ thảm hại trước giờ chưa từng có.



Chuông cửa vang lên, tôi đoán là Từ Chiêu.



Tìm mãi không thấy dép mình đâu bèn đi chân trần ra mở cửa.



Từ Chiêu nhìn thấy tôi thì nhấc túi trong tay lên, mùi cơm thoang thoảng.



“Biết ngay em chưa ăn mà.” Hắn cười đi vào, cúi đầu thấy tôi đi chân trần trên sàn nhà.



Thì nhíu mày, nói: “Đứng yên đừng cử động.”



Hắn chạy vào, đặt túi thức ăn lên bàn, rồi chạy ra lại.




Tôi lại nôn đến trời đất quay cuồng.



Vì Từ Chiêu hôn tôi.



Trong lúc tôi đờ ra, hắn bỗng ngậm môi tôi, trong nháy mắt đó, tựa như có hàng chục ngàn con kiến bò trên thân thể tôi, tôi không thở nổi, gần như chết đi.



Tôi cố đẩy Từ Chiêu ra, chạy vào nhà vệ sinh trong tiếng la của hắn.



Nôn xong, tôi vô lực đỡ tường lau mồ hôi, nghe thấy Từ Chiêu nói cay đắng: “Giang Lạc, không ngờ em lại ghét anh đến mức này.”



Xem đi, chính là vậy đấy.



Tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy như vậy.



Bạn hôn người bạn yêu, mà người đó lại đẩy bạn ra chạy đi nôn mửa.



Dù cho người đó nói mình có bệnh, thì lòng bạn vẫn không dễ chịu.



Từ Chiêu không biết chuyện của tôi, tôi cũng không có ý định kể với hắn, nếu đã xảy ra hiểu lầm, thì cứ thế đi.



Tôi chẳng muốn giải thích, tôi mệt mỏi quá rồi.



Từ Chiêu về, trước khi về còn rót nước nóng, dọn sẵn giường cho tôi.



Tôi không uống, cũng không đi ngủ.



Ngồi thẫn thờ trên sofa.



Không nghĩ gì cả, chỉ là bần thần.



Căn nhà này lớn hơn căn nhà của tôi với Bách Lâm sống nhiều, anh Bách Xuyên không có ở đây, nó càng trống rỗng.



Mãi đến tận trời tối, ngoài trời đều lên đèn, rốt cục tôi mới thấy hơi đói, đứng dậy đến tủ lạnh, lấy cơm nước anh Bách Xuyên đã làm ra.



Trên cà mèn dán tấm ghi chú nhỏ, viết: Dù thế nào chăng nữa, vẫn phải sống tiếp những ngày tháng sau, ăn uống ngon miệng, đừng để đói hư thân thể mình.



Tôi ôm hộp cơm dựa vào tủ lạnh ngồi bệt xuống, không muốn đi hâm nóng, mà mở nắp ra ăn trực tiếp.



Nhớ lại quãng ngày tôi thay đổi các kiểu nấu nướng để Bách Lâm vui, ai mà ngờ, bây giờ chúng tôi âm dương cách trở cơ chứ.