Sự Kiện Sát Nhân Tại Vịnh Thiên Nga

Chương 15 : [Lý Giang Lạc 0.7]

Ngày đăng: 03:08 19/04/20


Tang lễ của Bách Lâm kết thúc, mẹ anh ấy liền nhập viện.



Chú cũng tăng huyết áp, huyết áp lên đến 200, bác sĩ dặn phải uống thuốc và tiêm thuốc đúng giờ mỗi ngày, không được qua loa.



Đúng khoảng thời gian này công ty của anh Bách Xuyên có việc, anh ta bận đến sứt đầu mẻ trán, không chịu nổi phải quay lại đó một chuyến.



Tuy nói chuẩn bị chuyển công tác về trong nước, nhưng đây không phải việc làm được trong ngày một ngày hai.



“Vậy mấy ngày này cậu cực nhọc rồi.” Anh Bách Xuyên thu dọn hành lý, miệng ngậm một miếng bánh mì.



Tác động từ cái chết của Bách Lâm với chúng tôi vẫn không tiêu tan, tâm trạng cũng giống như ngoài trời, âm u mịt mờ.



Nhưng vẫn phải tiếp tục, anh Bách Xuyên phải đi làm việc, chú cô phải dưỡng bệnh, mà tôi cũng phải sống tiếp.



“Nên làm thôi mà.” Tôi rót ly nước đưa cho anh ta, anh nhận nó uống, tôi ngồi xổm xuống dọn đồ giúp anh, “Dù sao bây giờ em cũng không có công việc, mấy ngày này em sẽ đi xem nhà, có cái nào được sẽ ghi lại, chờ anh về quyết định.”



Chúng tôi còn ở trong nhà của Từ Chiêu, cô chú cũng dọn vào rồi, có lúc Từ Chiêu đến, bọn họ chạm mặt khó tránh khỏi có phần lúng túng.



Tôi cũng muốn nhanh nhanh dọn ra ngoài, mấy ngày qua Từ Chiêu làm tôi áp lực rất lớn, mỗi lần gặp mặt bất kể là ngôn ngữ hay động tác đều hơi vượt qua ranh giới, hắn không muốn tiếp tục làm bạn tôi nữa rồi.



“Được.” Anh Bách Xuyên ăn bánh mì xong, đặt ly nước xuống.



Tôi kéo khóa kéo vali lại, xách nó lên.



“Đừng quá vất vả, có chuyện gì cứ gọi cho tôi.” Anh ta phải đi rồi, lại vỗ vai tôi.



Tôi tiễn anh xuống lầu, gió ngoài trời thổi lạnh đến mức muốn rụt cổ.



“Quay về đi.” Anh ta nhíu mày, không cho tôi đi ra nữa.



“…” Tôi nghĩ mình nên nói gì đó, suy nghĩ hồi lâu thì buông ra một câu, “Thuận buồm xuôi gió.”



Nói xong chúng tôi đều sững sờ, sau đó hiếm hoi bật cười.



Anh Bách Xuyên đi rồi, cô chú đều nằm trong bệnh viện, tôi quét dọn nhà cửa, làm bữa trưa cất vào cà mèn giữ nhiệt đi đến bệnh viện.



Cô thấy tôi thì mắt đỏ lên, tôi hơi áy náy trong lòng.



“Cô thấy khỏe hơn chút nào không?” Tôi sờ túi thuốc, thời tiết lạnh, thuốc cũng lạnh.



“Bách Xuyên đi rồi?” Cô ngồi dậy, tôi vội đến đỡ.




Tôi không thích hắn như này, nhưng từ nhỏ đến lớn tính tình của hắn luôn nóng nảy, khi đối mặt với tôi cũng thế.



“Bọn họ là người thân của người yêu em.” Tôi nói, “Em không thể vì Bách Lâm đã qua đời mà vạch rõ giới hạn với họ, huống hồ cái chết của Bách Lâm em cũng có trách nhiệm.”



“Anh ta tự sát, em có trách nhiệm gì hả?” Từ Chiêu đột nhiên nắm chặt tay tôi, thở dài, “Giang Lạc, em không thể tiếp tục thế này, Hình Bách Lâm đến chết mà vẫn muốn hại em, hiện giờ em còn nhớ nhung anh ta?”



Lòng tôi khó chịu, không muốn thừa nhận nhưng lại không cách nào phủ nhận điều hắn nói là sai.



Trong thư Bách Lâm không nói rõ, nhưng đúng thật anh ấy nhắc đến một số chuyện.



Tôi không muốn suy nghĩ nhiều, vì tôi vẫn yêu anh ấy.



Anh chết, tôi không màng có đúng là anh muốn hại tôi hay không, nhưng ít ra, trên ngực anh vẫn khắc tên tôi.



Tôi tin anh yêu tôi, chỉ có điều là, tình yêu không đánh thắng nổi cám dỗ.



“Từ Chiêu.” Tôi cố sức rút tay ra, nhìn ly nước trước mặt nói, “Em không quên được anh ấy, cả đời này chỉ có thể yêu mình anh ấy.”



Trong quán cà phê bật bài hát cũ rất phổ biến, chúng tôi đều trầm mặc.



Từ “cả đời” là từ rất nặng nề, nhưng tôi thật sự cảm thấy cả đời này cũng không thoát ra nổi.



Looking back on how it was in years gone by



And the good times that I had



Makes today seem rather sad



So much has changed



(Nhìn lại những năm tháng xưa cũ đã qua



Và quãng thời gian tươi đẹp tôi từng có



Làm hiện tại như đượm chút buồn



Quá nhiều thứ đã thay đổi mất rồi)



Yesterday Once More, tôi nghe thấy mà tim như bị dao cắt.