Sự Kiện Sát Nhân Tại Vịnh Thiên Nga

Chương 16 : [Hình Bách Xuyên 0.7]

Ngày đăng: 03:08 19/04/20


Cuối cùng chúng tôi chuyển nhà, có chỗ ở của riêng mình.



Ngày đón mẹ xuất viện, chúng tôi không về chỗ của Từ Chiêu mà dẫn bà đến thẳng nhà mới, nó được Giang Lạc dọn dẹp rất sạch sẽ, vật dụng hằng ngày cần thiết cũng đã được chuẩn bị đầy đủ.



Tâm trạng của bà rất tốt, cha cũng không còn im lặng cả ngày.



Chúng tôi đặt ảnh của Bách Lâm ở phòng khách, phòng ngủ, thư phòng, tất cả những nơi chúng tôi có thể nhìn thấy.



Bất kể lúc còn sống nó đã làm chuyện gì, thì vẫn là người nhà chúng tôi yêu quý nhất.



Trạng thái tinh thần của Giang Lạc cũng khá hơn, song vẫn gần như không ăn uống mấy, gầy đến mức chỉ còn lại bộ khung xương.



Bây giờ Lý Giang Lạc và cái người lúc trước trong hình không khác gì hai người xa lạ, tôi nhớ lần đầu gặp cậu ta, còn nghĩ người này hoàn toàn khác với miêu tả của Bách Lâm, khi ấy thấy thất vọng, bây giờ lại thấy đau lòng.



Đáng lẽ cậu ta không nên thành thế này, tất cả đều bởi vì Bách Lâm qua đời.



Thật ra tôi cũng không tốt hơn được bao nhiêu, có điều tôi phải xốc tinh thần lên để chống đỡ cái nhà này, một khi tôi cũng sa lầy, thì nhà chúng tôi sẽ thật sự sụp đổ.



Cuối năm, chẳng mấy ngày nữa là đến lễ Giáng Sinh.



Bách Lâm rời khỏi chúng tôi sắp được hai tháng rồi.



Không ai nhắc đến chuyện này nhiều, chỉ là lần trước lúc tuyết rơi lớn, mẹ nói qua đầu xuân năm sau chọn một khu nghĩa địa tốt, để em trai được yên giấc.



Khi nói bà nhìn ra xa xăm, ngoài trời trắng xóa, không biết ánh mắt bà tập trung tại nơi nào.



Tôi nắm chặt vai bà, ôm bà, nghe bà thở dài.



Thật ra vài tối tăng ca, lúc về tôi đều nghe thấy tiếng khóc nức nở của mẹ và cha truyền ra từ trong phòng, tôi không dám đẩy cửa đi vào, chỉ tựa ở cửa lắng nghe, sau đó cùng đau đớn.



Gần đây tôi đang lên kế hoạch đưa gia đình đi du lịch đón năm mới, chọn nơi không quá đông đúc du khách, để họ khuây khỏa.



Cứ mãi bí bách ở nhà, sẽ không bao giờ thoát được sự buồn bã.



Tuy nhiên trước khi đi du lịch, còn có một chuyện cực quan trọng phải làm.



Tôi lại gọi điện thoại qua bên kia đại dương trưng cầu người bạn cách điều dưỡng dạ dày, Giang Lạc vẫn mắc bệnh kén ăn nghiêm trọng, việc này làm tôi cực kỳ bất an.


Nó không còn, hứa hẹn ấy trở thành vết sẹo trong tim chúng tôi.



Mấy ngày này, nhiệm vụ chính của tôi đó là hoàn thành trọng tâm công việc càng sớm càng tốt, nhiệm vụ chính của mẹ là điều trị thân thể Giang Lạc, còn cha tôi rất biết cách tự tiêu khiển, ông mua rất nhiều hoa ở chợ hoa và chim cảnh gần đây, biến sân thượng thành vườn hoa nhỏ của mình.



Hai tháng, tuy phần lớn thời gian chúng tôi vẫn chìm đắm trong sự nghẹt thở vì Bách Lâm qua đời, nhưng mỗi người đều đang cố gắng thoát ra.



Tôi phải cảm ơn Chúa, dù thế nào, chúng tôi vẫn không bị đánh gục.



Đêm Giáng Sinh, mỗi người ở trong phòng của mình.



Đến hơn 11 giờ 40 phút, có người gõ cửa phòng tôi.



Tôi nghĩ là mẹ nhớ Bách Lâm muốn tìm tôi nói chuyện, nhưng mở cửa ra chỉ thấy quả táo được bọc bằng giấy màu hoa lệ đặt ở cửa.



Bên dưới nó có một tờ giấy nhắn, tôi khom lưng nhặt chúng, một tay cầm quả táo một tay cầm tờ giấy nhắn.



Ký tên là Lý Giang Lạc.



Tôi chợt thấy lòng mình cay cay, quay qua nhìn cánh cửa phòng đóng chặt của cậu, rồi đi vào phòng mình.



Tôi gửi tin nhắn cho Lý Giang Lạc, mấy lần toàn gõ xong xóa.



Cuối cùng bỏ luôn.



Mở giấy gói ra, tôi cầm quả táo đi gọt vỏ, cắt thành từng miếng, bỏ chúng lên đĩa, gõ cửa phòng Lý Giang Lạc.



12 giờ.



Lúc cậu mở cửa tôi nghe thấy tiếng đồng hồ báo giờ vang lên, cậu quay lại nhìn đồng hồ trên bàn, cười nói: “Đêm Giáng Sinh vui vẻ.”



Tôi bưng đĩa, lấy tăm găm một miếng táo đút vào miệng cậu, xong vỗ đầu cậu nói: “Đêm Giáng Sinh vui vẻ.”



Tối ngày hôm ấy, chúng tôi không ăn hết quả táo.



Còn lại một nửa, đặt trước ảnh của Bách Lâm.



Chúng tôi vẫn nhớ nó, dù nó là một thằng nhãi tồi.