Sự Kiện Sát Nhân Tại Vịnh Thiên Nga

Chương 28 : [Hình Bách Xuyên 1.3]

Ngày đăng: 03:08 19/04/20


Tôi thấy mình cần phải can thiệp vào việc giao thiệp của Giang Lạc và Dịch Lễ.



Không phải tôi có thành kiến với Dịch Lễ, chủ yếu là tính cách của hai người họ quá cách biệt, nói trắng ra tôi hơi sợ Dịch Lễ nhiễm hư Giang Lạc.



Được rồi, tôi thừa nhận mình đúng là khá có thành kiến với Dịch Lễ.



Mặc dù nói xấu bạn trai cũ là việc rất thiếu đạo đức, mà tôi không phải loại người như vậy, chúng tôi chia tay hơn hai năm, hiếm khi liên lạc, cũng ít đề cập với người khác.



Có câu nói rất hay: “Hai người mà chia tay phóng khoáng thì mỗi người đều sẽ vui vẻ.”



Chia tay trong êm đềm, thật lòng mong muốn đối phương có cuộc sống tốt hơn, mỗi người đi mỗi ngã rồi từng người có cuộc đời mới, chuyện từng trải qua cũng không phải chuyện tồi tệ xấu xa gì.



Không cần thiết cứ phải nhắc đến nhau, cũng không cần thiết đi bôi xấu đối phương.



Nhưng mà… [kuroneko3026]



Giang Lạc chưa từng liên lạc với người nào thân mật như thế, thậm chí ngay cả lúc đi nhà vệ sinh cậu ấy cũng cầm điện thoại theo, tuy cậu nói là vì học từ Tiếng Anh nhưng tôi vẫn cảm thấy là để tiện cho cậu nói chuyện với Dịch Lễ thì có.



“Dạo này quan hệ của cậu và Dịch Lễ tốt nhỉ?” Giang Lạc vào đưa văn kiện, tôi làm như thờ ơ hỏi.



Cậu mới cắt tóc, đang sững người ra.



“Vẫn tốt.” Cậu xoa mũi, mũi hơi đo đỏ.



Hai ngày nay Giang Lạc cảm mạo, sáng sớm tôi cố ý tìm cái áo len để cậu mặc tròng bên ngoài áo sơ mi, nhiệt độ ở văn phòng thấp, cậu lại luôn đợi đến khi bị lạnh mới nhớ mở máy điều hòa, không bị cảm mới là lạ.



“Tôi thấy hai người liên lạc rất nhiều.” Tôi giả vờ gõ chữ, nói, “Tôi sẽ nhắc anh ấy, đừng có không làm chính sự mà còn ảnh hưởng đến sinh hoạt của cậu.”



Điện thoại Giang Lạc bỗng vang lên, cậu rối rít xin lỗi.



Tôi còn tưởng lại là con ruồi Dịch Lễ tìm cậu, nhưng hóa ra chỉ là nhắc nhở sự kiện.



“Bọn em hẹn gặp nhau vào thứ bảy.” Giang Lạc nói, “Anh ấy muốn em đến phòng làm việc của anh ấy.”



“Ờm…” Tôi ngẩng đầu nhìn cậu, “Thứ bảy là ngày mai rồi, tôi đi với cậu.”



“Không cần.” Giang Lạc vội từ chối, “Anh ấy bảo em đi một mình, nói có anh thì không tốt lắm.”



Tôi hơi không vui, đoán chừng sắc mặt không được tốt làm Giang Lạc luống cuống tay chân.



“Em sẽ trị liệu thật tốt, không cần lo đâu.”
Nơi thế này dĩ nhiên cuối tuần sẽ rất đông đúc, tôi không thích dạo phố cũng không giỏi tặng quà cho người ta.



Băng qua đường thì thấy cửa hàng nhãn hiệu của chiếc đồng hồ đang đeo, tôi không nghĩ ngợi đẩy cửa đi vào.



Cô nhân viên mặc đồng phục mỉm cười dễ thương bước ra hỏi: “Chào anh ạ, xin hỏi có thể giúp gì cho anh không?”



Dường như đa phần mọi người đều không thích bị nhân viên lải nhải lúc mua đồ, nhưng vừa khéo tôi trái ngược, vì ở phương diện tặng quà tôi thật sự không có trình độ.



“Tôi muốn xem thử đồng hồ đeo tay cho nam.” Tôi nhìn một vòng cửa hàng, ánh mắt dừng lại ở kệ trưng bày thủy tinh.



Cô gái nhìn theo ánh mắt của tôi, cười nói: “Thật sự rất xin lỗi anh, kiểu đồng hồ này bán với số lượng hạn chế, trong nước chúng ta vẫn chưa có ạ.”



Tôi gật đầu, hơi tiếc nuối.



“Anh có thể nhìn thử bên này.” Cô dẫn tôi đi đến phía khác, “Xin hỏi là anh đeo hay tặng cho người khác ạ?”



“Tặng.” Tôi trả lời, “Em trai tôi.”



Cô cười gật đầu hỏi tiếp: “Khoảng chừng mức độ giá cả thế nào ạ?”



Tôi không trả lời mà chuyên tâm nhìn các kiểu đồng hồ trưng bày trong tủ.



“Phiền cô lấy chiếc này cho tôi xem thử.”



“Ánh mắt của anh tốt quá.” Nhân viên mở cửa kính của tủ, lấy chiếc đồng hồ ra đưa cho tôi, “Chiếc này có dây đeo bằng da trâu màu nâu phối hợp với mặt đồng hồ đơn giản và thanh lịch, rất phù hợp cho người trẻ.”



Tôi nhìn chăm chú cây kim giây, lời nhân viên nói vào tai trái ra tai phải.



“Lấy cái này đi.” Tôi đưa lại cho cô ấy, “Gói giúp tôi, cảm ơn.”



“Dạ vâng, anh chờ một lát.”



Tôi xách chiếc túi giấy quay về vẫn phải đi qua đường hầm, có ông cụ đang thổi Saxophone và một người đàn ông đứng đối diện nghe đến xuất thần.



Tôi đi ngang qua họ, đến lối ra đường hầm vẫn còn nghe được văng vẳng tiếng Saxophone đó.



Bản “Hoa Nhài” được người nước ngoài cải biên vẫn cực kỳ véo von cuốn hút.



Tôi đứng ở lối ra của đường hầm, nghe xong đoạn nhạc mới cất bước đi tiếp.