Sự Kiện Sát Nhân Tại Vịnh Thiên Nga

Chương 29 : [Lý Giang Lạc 1.4]

Ngày đăng: 03:08 19/04/20


Dịch Lễ hỏi: “Em từng nghĩ đến cái chết chưa? Anh nghĩ đến không chỉ một lần.”



Lúc đó tôi im lặng nhưng thầm gật đầu trong lòng.



Tôi cũng vậy.



Không chỉ một lần.



Bước ra từ văn phòng của Dịch Lễ, tôi không gọi điện cho anh Bách Xuyên ngay, không phải cố ý mà là quên thôi.



Trong đầu toàn những câu nói của Dịch Lễ, trầm tư vào thế giới của mình không thoát ra nổi.



“Giang Lạc.”



Tôi nhìn theo giọng gọi, anh Bách Xuyên đứng ở ven đường nhìn tôi.



Bên chân anh ấy là một chú cún con màu trắng đang ngẩng đầu vẫy đuôi với anh.



Không biết vì sao mà nhìn thấy anh Bách Xuyên tâm tình tôi sẽ thả lỏng hơn.



Tôi bước đến, cún con nghiêng đầu nhìn tôi.



“Chó ở đâu ra đây?” Tôi ngồi xổm xuống xoa đầu thằng bé, mềm mại vô cùng, nó còn liếm lòng bàn tay tôi.



“Trông giúp người ta.” Anh Bách Xuyên cũng ngồi xổm xuống, đưa một cái túi cho tôi.



Túi giấy hình vuông màu đen, trong để một chiếc hộp.



“Là gì vậy?” Tôi nhận nó, mơ hồ hỏi.



“Quà tặng cậu.” Anh ấy xoa đầu tôi, nói, “Hôm nay là ngày đầu cậu đến trị liệu, là phần thưởng cho cậu.”



Anh không hỏi bất kỳ câu nào về quá trình trị liệu, tặng quà cho tôi xong thì quay qua ôm cún lên đùi mình.



Một tay của anh ấy chừng như có thể che nửa thân chú cún, móng vuốt của cu cậu bấu vào quần anh, đầu lưỡi nhỏ xíu liên tục liếm láp ngón tay anh.



Tôi cúi đầu nhìn đồ vật trong tay, khó xử: “Anh, em không thể cứ nhận quà của anh được.”



“Nhận đi.” Anh nói, “Sau này cậu có thể tìm dịp tặng lại cho tôi mà.”



Câu nói của anh làm tôi trừ cười bất đắc dĩ ra thì không biết phản ứng nào khác, đành phải cảm ơn trước, không vội mở quà ra.



Đến khi ngồi tê cả hai chân thì cuối cùng chủ của cậu nhãi cũng quay lại.



Là một bé trai bụ bẫm, ôm hộp thức ăn cho chó trong ngực.



“Cảm ơn chú!” Cậu bé ngước đầu nhìn anh Bách Xuyên đứng ôm chú cún, trở tay bỏ thức ăn cho chó vào mũ mình, rồi nhón chân với hai tay ôm lấy chú cún.



Anh Bách Xuyên véo véo gương mặt mập mạp của cậu bé, nhắc nhở: “Cháu về rồi đó à, sau này không được tùy tiện giao chó cho người lạ trông giúp, lỡ gặp người xấu, lúc cháu quay lại là không còn chó nữa đâu!”



Bé trai cười: “Cháu biết, cháu thấy chú là người tốt nên mới nhờ chú trông hộ!”



“Sao cháu biết anh ấy là người tốt?” Tôi hỏi xen vào.



Cậu bé chuyển qua tôi: “Vì chú ấy không giống với người khác, sau khi chú biết bé nhà cháu tên gì thì ánh mắt nhìn nó như mẹ cháu nhìn cháu vậy.”




Không còn cách nào, tôi không thể làm gì khác hơn là đi dọc đường cái hướng vào nội thành, đi chưa bao xa thì điện thoại vang lên.



Là anh Bách Xuyên gọi.



“Anh.” [kuroneko3026.wordpress.com]



“Sắp về chưa?” Anh ấy hỏi tôi.



“Ừm…” Tôi nhìn đường cái trống trơn trước mặt, “Chắc phải một lúc nữa.”



Phía sau bất ngờ truyền đến tiếng còi xe, tôi quay đầu nhìn, không ngờ là xe anh Bách Xuyên.



“Xin lỗi, tôi không yên lòng nên theo đến đây.” Anh ấy chưa cúp máy, tôi cũng chưa, “Nhưng mà tôi không đi vào, chỉ chờ ở ngoài, cậu…”



Anh ấy dừng lại, dừng lời nói mà cũng dừng xe lại.



Tôi đứng cách anh khoảng 10 mét, quay đầu nhìn anh.



Cách qua bầu không khí, cách qua tấm kính.



“Có tuyết rồi.” Tôi nói.



Hoa tuyết mỏng manh hồn nhiên bay bay, vừa rơi xuống đậu trên mu bàn tay liền hòa tan, lạnh lẽo, bỏ lại một vệt nước nhỏ.



“Đúng vậy.” Anh ấy đáp lời, “Có lẽ mùa đông năm nay đổ trận tuyết cuối, không bao lâu nữa sẽ ấm áp hơn.”



Mùa xuân đến rồi.



Tôi và anh Bách Xuyên cùng về nhà, tôi cầm quà anh tặng đi vào phòng ngủ.



Tôi nhận ra bỗng nhiên mình không thể nào đối mặt với anh, cảm thấy hết sức xấu hổ.



Có lẽ tôi biết nguyên nhân, vì ở trước mộ mẹ, tôi lại nghĩ nếu mình gặp được anh trước…



Suy nghĩ ấy tràn đầy tội ác, khiến người tởm lợm.



Tôi cố không nghĩ đến chuyện này nữa, lấy cái hộp từ trong túi giấy ra.



Hộp quà tặng được gói rất tinh xảo, tháo ruy băng, xé giấy gói, từ từ mở nắp ra.



Là một chiếc đồng hồ đeo tay, dây đeo màu nâu, màu sắc y hệt với màu dây đồng hồ cũ của tôi.



Có điều chắc hẳn chiếc này đắt hơn chiếc cũ.



Đồng hồ đó là quà trưởng thành mẹ tặng cho tôi, rất tiện nghi, là bảo bối của tôi nhiều năm qua.



Nhớ lại hôm qua lúc mình rời khỏi phòng làm việc của anh ấy thì đồng hồ bỗng bị đứt dây rớt xuống, không ngờ anh lại xem để vào trong lòng.



Không có thiệp cũng không có lời nhắn nhủ, chỉ có một chiếc đồng hồ nằm yên lặng.



Tôi gửi tin nhắn cho anh Bách Xuyên.



Tôi nhắn: Cảm ơn đồng hồ của anh, em sẽ quý trọng nó.