Sự Kiện Sát Nhân Tại Vịnh Thiên Nga

Chương 3 : [Hình Bách Xuyên 0.1]

Ngày đăng: 03:08 19/04/20


Lúc nhận được điện thoại của cảnh sát, tôi đang hâm sữa.



Gần đây thời tiết chuyển lạnh, mỗi sáng tôi đều là người đầu tiên xuống giường trong nhà, hâm sữa, chuẩn bị bữa sáng xong xuôi rồi mới đi gọi cha mẹ.



Cha mẹ qua đây ở với tôi được một quãng thời gian ngắn, nhưng vẫn không thể thích ứng với sinh hoạt bên này, con người ta càng lớn tuổi thì năng lực thích ứng càng kém đi nhiều, luôn hoài niệm cuộc sống trước đây, mỗi khi cha tôi kể về những chiến hữu tốt của ông, tôi lại khá hổ thẹn, đón bọn họ sang đây là vì thấy tôi với em trai quanh năm đều không ở bên họ, qua đây rồi tôi có thể hầu hạ chăm sóc cho họ hơn, hoàn cảnh bên đây cũng tốt hơn, mà không nghĩ đến, thật ra làm thế là triệt để quấy rầy đến sinh hoạt ban đầu của họ, người càng lớn tuổi càng cần có bạn, cũng càng cần bạn tâm giao, ở chỗ này trừ tôi ra họ không biết ai cả, ra khỏi cửa còn sợ đi lạc đường gây thêm phiền phức cho tôi, cả ngày chỉ quanh quẩn sợ chuyện này chuyện kia cũng không vui nổi, đây là do tôi không suy tính chu đáo.



Khoảng thời gian này tôi vẫn luôn lên kế hoạch ăn một bữa lẩu tại nhà, mấy ngày trước cha còn nói nhớ nồi lẩu đồng của quê hương.



Lúc điện thoại reo tôi đến bắt máy ngay, sợ nó đánh thức cha mẹ giấc ngủ không sâu.



Tôi mừng vì thời điểm đối phương gọi đến cha mẹ không ngồi cạnh điện thoại, cũng mừng vì nhận xong không cần phải lập tức đối mặt với họ, bằng không, giờ khắc này chắc chắn không chỉ mỗi tôi ngồi ở Cục cảnh sát, mà còn có tiếng khóc tan vỡ không tin nổi sự thật của cha mẹ.



Nói đến không tin nổi sự thật, tôi cũng vậy.



Bọn họ báo tin em trai tôi chết rồi, tôi còn tưởng là ai đùa dai hoặc thủ đoạn lừa đảo thịnh hành ở quốc nội, ờ ờ ừ ừ trả lời đối phương xong, cúp điện thoại còn chửi thề một tiếng.



Tôi không thích có người lấy sức khỏe và sinh mạng của người nhà mình ra đùa giỡn, không phải không thích, là căm ghét.



Tôi dọn bữa sáng ra như mọi ngày, rồi đi gọi cha mẹ.



Lúc ăn tôi không nói họ biết về cuộc điện thoại đó, chuyện cười vừa nhạt vừa ác ý ấy không cho họ biết thì tốt hơn.



Rời nhà đến công ty, trên đường đi khi chờ đèn đỏ tôi bỗng thấy hơi hoảng hốt, cầm điện thoại lên gửi tin WeChat cho Bách Lâm.



Hôm qua nó còn nói muốn đi thăm chúng tôi, vì sau khi tôi di cư nó chưa qua lần nào, nó chỉ thấy căn nhà chúng tôi mới chuyển đến sống qua hình ảnh.



Vì lệch múi giờ, tôi hỏi nó có phải đang bận gì không, nhưng mãi đến khi tôi đến công ty họp rồi mà nó vẫn chưa trả lời.



Đây là chuyện rất hiếm thấy, trừ khi nó thật sự bận đến mức không có thời gian xem điện thoại.



Quay lại văn phòng, tôi nhớ đến cuộc điện thoại hồi sáng, lòng hơi cuống.



Tôi biết mình không nên như vậy, không nên đoán em mình có xảy ra chuyện thật không, nó lớn vậy rồi, chắc chắn sẽ chăm sóc bản thân rất tốt.



Từ nhỏ đến lớn, Bách Lâm chưa từng làm người nhà phải lo lắng.
Tôi muốn hỏi vì sao cậu ta không chăm sóc cho em trai tôi cho tốt, vì sao lại để nó xảy ra chuyện như thế.



Tôi muốn nói chuyện với Lý Giang Lạc, về những chuyện giữa cậu ta và Bách Lâm mà tôi không biết.



Vị cảnh sát hỏi tôi em trai có khả năng tự sát hay không, câu hỏi đó thật buồn cười, tôi quá hiểu Bách Lâm, nó yêu cuộc sống, cũng yêu quý những người có mặt trong cuộc sống của nó, sao có khả năng sẽ tự sát được chứ.



Lúc vị cảnh sát nhìn tôi, ánh mắt toát ra vẻ gì đó tôi không thể hiểu, tôi hỏi hắn mức độ tình nghi của Lý Giang Lạc, hắn không lên tiếng, đứng dậy đưa tôi ra cửa.



Thật ra không cần hắn nói, xảy ra chuyện như vậy, người đầu tiên phải nghi ngờ dĩ nhiên là Lý Giang Lạc.



“Lát nữa tiện tâm sự không?”



“Ừ.”



Tôi đi theo Lý Giang Lạc đến khách sạn, bây giờ cậu ta cũng đang ở chỗ này, vì nhà bị phong tỏa không thể ở được.



Cậu ta giải quyết xong hết thủ tục đăng ký cho tôi, cả hai cùng đi vào phòng của tôi.



Trong nháy mắt cậu ta đóng cửa, cơn thịnh nộ kìm nén đã lâu rốt cục bạo phát, tôi quẳng rương hành lý đang cầm trong tay xuống, bước lên đẩy cậu ta lên vách cửa.



Tôi tóm siết cổ áo, cắn răng nhìn cậu ta.



Cậu ta như bị hoảng sợ, đỏ mắt nhìn tôi.



Chỉ chốc sau đã rơi nước mắt.



Khóc gì chứ, em trai chết tôi còn không khóc, cậu ta có gì mà khóc.



Chúng tôi cứ đứng song song với nhau, cậu ta rơi nước mắt không ngừng, còn cắn môi, đến khi tự cắn rách môi bật máu, tôi mới buông ra.



Cậu ta không bỏ chạy, mà thụp người xuống theo vách cửa, ngồi bệt dưới mặt sàn, hai tay bó gối.



Tôi nghe thấy tiếng cậu ta khóc nghẹn ngào, đứng sang bên cạnh, ngẩng đầu lên nhưng nước mắt vẫn cứ chảy xuống.