Sự Kiện Sát Nhân Tại Vịnh Thiên Nga

Chương 4 : [Lý Giang Lạc 0.2]

Ngày đăng: 03:08 19/04/20


Anh trai của Bách Lâm đến rồi.



Tôi nhìn anh ta, càng khó chịu trong lòng.



Hai anh em họ quá giống nhau, nhưng tôi biết giống chỉ là cái xác bề ngoài thôi, từ câu đầu tiên anh ta nói tôi đã biết họ hoàn toàn khác nhau.



Chúng tôi không nói chuyện nhiều, cũng không có gì để nói, thậm chí tôi sợ anh ta hỏi gì đó, vì có thể là tôi không trả lời được.



Đến bây giờ, pháp y đã tiến hành khám nghiệm tử thi, nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận được Bách Lâm không còn đây.



Người đang sống sờ sờ như thế, sáng sớm trước khi ra ngoài còn nói tối muốn ăn lẩu, sau khi tan ca tôi đi mua nguyên liệu nấu, còn mua trái cây anh thích ăn, nhưng người không còn nữa.



Muốn tôi chấp nhận thế nào đây.



Chúng tôi bên nhau năm năm, trong năm năm chưa từng cãi nhau, tôi và anh đều là người rất lý trí, gặp bất cứ chuyện gì cũng đều sẽ ngồi xuống từng người nêu quan điểm của mình rồi đưa ra quyết định.



Tôi nghĩ cho đến tận giờ, chuyện điên cuồng nhất tôi từng làm trong cuộc đời mình đó là sống bên Bách Lâm.



Bởi vì tình yêu vốn dĩ nằm ngoài kế hoạch của tôi.



Tôi chuẩn bị sẵn sàng sẽ luôn đi bên anh, mãi đến khi nào anh không cần nữa mới thôi.



Chúng tôi sống rất hòa hợp, loại cảm giác được yêu câu chữ không miêu tả hết được.



Anh đã trở thành không khí của tôi, mất đi anh có lẽ tôi cũng sống không được bao lâu.



Nhưng phải thừa nhận rằng không phải trong năm năm chúng tôi chưa từng xuất hiện vấn đề nào, bệnh của tôi đã đủ khiến cả hai mệt mỏi.



Mặc dù anh nói không sao cả, nói chúng tôi có thể yêu trên tinh thần, nhưng sống cùng một chỗ, dù tôi không chú ý đi chăng nữa, nhưng dục vọng của đàn ông không thể giấu được.



Chúng tôi cùng ngủ trên một chiếc giường, nhưng mỗi người quấn một cái chăn riêng.



Giống với bài hát nào đó, giữa chúng ta cách một dải ngân hà.



Rất nhiều đêm tôi tỉnh giấc, đập vào tai là tiếng thở dốc kìm nén của anh, anh đang làm gì tôi biết chứ, nhưng tôi không thể bảo mình quay lại ôm anh được.



Tôi chỉ đành nhắm mắt, tận lực phân tán sự chú ý của bản thân, vì một khi nghĩ quá sâu tôi sẽ buồn nôn, tôi không muốn làm anh đau lòng, cũng không cho phép mình làm vậy.



Những buổi tối đó, tôi bị cảm giác áy náy bao trùm, mỗi lần phát sinh chuyện như thế tôi luôn thấy mình nợ Bách Lâm mấy đời cũng không trả hết.



Trong quan điểm tình yêu của những người bình thường, tình dục là chất xúc tác của tình yêu, nó không phải là cái cần phải có, nhưng không có nó thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt của tình nhân.




Tôi cắn chăn, nhắm mắt lại, nhưng nước mắt vẫn tuôn rơi, quá mệt mỏi, mệt đến nỗi căn bản không biết lúc nào mình sẽ sụp đổ, quá đau thương, đau thương đến nỗi cảm giác bản thân đang chết mòn từng giây từng phút.



Tôi muốn biết đến cùng cõi âm có lạnh không, muốn biết Bách Lâm có đang chờ tôi không, muốn biết đến khi tôi giết được hung thủ rồi đi tìm anh thì có phải vẫn kịp không.



Liên tục nghĩ ngợi lung tung như vậy, rốt cục bị nhấm chìm bởi cơn mệt lử của mấy ngày, mắt ngâm trong biển nước mắt, mơ màng thiếp đi.



Tôi mơ một giấc mơ, trong mơ bốn phía đen đặc, giơ tay không thấy năm ngón.



Từ xa truyền đến tiếng bước chân, vừa nghe biết ngay là của Bách Lâm.



Anh càng bước càng gần, tôi mừng rỡ.



Nhưng chờ đến khi anh đứng trước mặt tôi, tôi lại không nhìn thấy anh.



Tối quá, tôi giơ tay ra sờ được thân thể lạnh lẽo của đối phương, ôm chầm lấy anh, hỏi anh có lạnh không.



Anh chỉ khóc, nói xin lỗi tôi.



Người cần xin lỗi không phải là em ư, là em không chăm sóc tốt cho anh nên làm anh bị tổn thương.



Tôi kéo anh đi về, nhưng quay người mới phát hiện không biết nơi nào mới là đường về nhà.



Tôi hoảng hốt, điên cuồng tìm kiếm, nhưng xung quanh ngoại trừ bóng tối ra thì không có gì cả.



Tính quay lại dặn Bách Lâm đừng nôn nóng, tôi sẽ dẫn anh về nhà nhưng bỗng phát hiện bàn tay tôi vẫn nắm biến mất từ lúc nào rồi.



Tôi không cảm nhận được anh, lớn tiếng gọi mà anh không còn đáp lại.



Tôi giật mình choàng tỉnh, trong phòng chỉ có ánh sáng từ chiếc đèn bàn, trên chiếc giường lớn đủ để ba người ngủ có mỗi tôi nằm giữa.



Tôi ngồi dậy, thấy anh trai của Bách Lâm đang hút thuốc ở sân thượng.



Tôi đứng lên, kéo cánh cửa kính ra.



Anh ta quay đầu nhìn tôi, thở dài không nói gì.



Tôi đứng bên cạnh, mùi khói thuốc nồng nặc xộc đến, tôi gián tiếp hít một hơi thật sâu mùi thuốc lá.



Mặt trăng ngoài kia lớn và sáng vô cùng, nhưng lại chẳng thể nhìn thấy được Bách Lâm của tôi.