Sự Kiện Sát Nhân Tại Vịnh Thiên Nga

Chương 37 : [Lý Giang Lạc 1.8]

Ngày đăng: 03:08 19/04/20


Chắc người xui xẻo thì làm gì cũng đều sẽ không suôn sẻ.



Anh Bách Xuyên hẹn hò với Dịch Lễ, cô chú thì không có ở nhà, buổi sáng tôi lại đi gấp quên mang theo chìa khóa, vì không thể gây phiền phức cho họ nên không thể làm gì khoác ngoài giả vờ tăng ca trốn ở công ty.



Nhưng công ty lại bị cúp điện.



Một toà nhà lớn mà toàn bộ đèn đuốc bỗng nhiên bị tắt phụt.



Tôi không phải đứa nhát gan, nhưng bất thình lình tối đen như mực vẫn khiến người ta hoảng sợ.



Tôi ngồi yên tại chỗ, dùng trọn một phút để thích ứng với bóng tối, cầm điện thoại muốn bật chức năng đèn pin thì phát hiện nó đã tự tắt nguồn.



Tôi chợt có phần tự giận mình, cảm thấy thế này có lẽ là ông trời đang ám chỉ rằng tôi chính là kẻ thừa thãi.



Nhưng dù vậy, tôi vẫn nên rời khỏi công ty, còn phải mò mẫm cầu thang đi xuống.



Vì là cúp điện bất ngờ nên tôi không xác định được có máy tính và thiết bị điện nào khác còn hoạt động hay không, lập tức kiểm tra tất cả ổ điện dựa vào ánh sáng le lói hắt vào từ cửa sổ, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới cầm đồ của mình khóa cửa lại đi ra cầu thang.



Trong hành lang có đèn khẩn cấp nhưng vẫn tối tăm.



Mỗi bước tôi đi thì xung quanh đều vọng lại tiếng bước chân của tôi, vốn dĩ không đáng sợ nhưng bốn phía thật sự quá yên tĩnh, nghĩ đến chuyện mình phải đi xuống gần hai mươi tầng cầu thang thì muốn sụp đổ.



Dạo này thị lực của tôi không được tốt, cúi đầu nhìn đường bước xuống bậc thang tạo cảm giác choáng váng lạ lùng.



Đi một hồi tôi bước chậm lại, chưa từ bỏ ý định mà nhấn nhấn điện thoại, nó vẫn chẳng mảy may phản ứng.



Rõ ràng lúc trả lời tin nhắn cho anh Bách Xuyên còn pin mà, không biết nó “đi ngủ” lúc nào nữa.



Tôi ngẩng đầu liếc nhìn thử thì mới đi xuống tầng 11, còn phải đi tiếp nữa.



Tôi đoán anh Bách Xuyên không liên lạc được chắc chắn cũng sẽ sốt ruột nên quyết định đi thẳng xuống tầng B1, chờ ngay cạnh xe của anh ấy.



Lúc xuống đến tầng 9 tôi bỗng nghe thấy tiếng bước chân, không phải của tôi, là ở dưới truyền lên, hình như đối phương đang chạy, còn có tiếng thở hồng hộc kèm theo.



Tôi chợt khá hồi hộp, tim đập “thịch thịch” không ngừng, vì ấy vậy mà tôi lại nghĩ là anh Bách Xuyên xuất hiện.



Chắc hoang tưởng cũng là bệnh, có lẽ lần sau khi trị liệu với Dịch Lễ tôi nên kể ra để y chữa trị luôn tật xấu này cho tôi.



Tôi tự giễu mình rồi tiếp tục bước xuống.



Dường như ông trời đối đãi với tôi không tệ lắm, vì người bất ngờ xuất hiện trước mặt không phải ai khác mà chính là anh Bách Xuyên.



Áo vest của anh ấy không biết đã biến đâu mất, cà vạt thì thắt lỏng lẻo trên cổ, đứng ở bậc thang bên dưới tôi, há miệng thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn tôi.


Không thể không nói, người đàn ông này làm hành động đó thật rất cuốn hút, hoặc nói tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, hiện giờ trong mắt tôi thì anh Bách Xuyên có làm gì cũng cực kỳ có sức hấp dẫn.



Tôi không nhìn anh nữa mà nhìn những sợi mì đang “lăn lộn” trong nước sôi, cảm tưởng mình đúng là khá vô liêm sỉ, cứ không ngừng nghỉ nghĩ đến anh Bách Xuyên.



Tôi thở dài thườn thượt, tâm trạng rất phiền chán.



Anh Bách Xuyên đi vào nhà bếp, đứng ở cửa báo với tôi: “Cha mẹ không về, nói trời mưa nên muốn ở lại nhà của người ta.”



“Hả?” Phản ứng đầu tiên của tôi không phải là cô chú ở nhà người ta có quen hay không mà là đêm nay chỉ có hai người là tôi và anh Bách Xuyên.



Không phải chưa từng ở chung, trái lại, từ ngày đầu tiên gặp mặt chúng tôi đã ở chung, chỉ là hết thảy không còn như trước, trong lòng tôi đã có quỷ.



Mãi đến khi tay bị nước sôi làm phỏng tôi mới hoàn hồn, anh Bách Xuyên vội vàng bước đến tắt lò vi sóng, anh cầm tay tôi lên khẩn trương nhìn chỗ bị bỏng.



“Không sao…” Tôi thật sự không sao, nước sôi trong nồi bắn ra nên bỏng một tí, không thành vấn đề.



Nhưng anh ấy không buông, kéo tôi ra phòng khách, đứng quan sát tỉ mẩn.



“Em đã nói là không sao mà.” Tôi hơi ngại mà cũng muốn chọc anh chuyện bé xé ra to.



Chỗ bị bỏng chỉ hơi đỏ lên, đoán chừng không bao lâu sẽ bình thường trở lại.



Tôi rút tay về, nói: “Còn chưa nấu mì xong đâu đó, em chưa bỏ trứng vào nữa.”



“Tôi đi cho.” Anh Bách Xuyên kéo tôi, nói chính xác là ôm lấy tôi từ phía sau.



Anh đứng ở sau lưng, vòng hai tay qua eo tôi ôm ra phía sau rồi buông tay, trước khi tôi kịp lấy lại tinh thần thì anh đã bước vào bếp.



Động tác này ám muội quá thể khiến tôi đứng ngây ra đó, một lúc lâu sau cũng không thể bình tĩnh lại.



Bữa ăn mì này có lẽ là bữa ăn tệ nhất tôi từng ăn, món trứng chần nước sôi yêu dấu của tôi bị anh Bách Xuyên đánh tan hòa lẫn với nước và mì, hết sức thảm thương.



Nhưng tôi vẫn thấy ngon miệng, đến tận đêm khuya nằm trong chăn mà vẫn còn nhớ được hương vị của bát mì ấy.



Cũng như nhắm mắt lại là có thể nhớ lại cái ôm không giống cái ôm của anh Bách Xuyên.



Tôi nghĩ mình nên nhanh nhanh dọn đi, bằng không tiếp tục thế này thì tôi sẽ càng chán ghét bản thân.



Hết 37.



= = = = = = = = = = = = =



Bách Xuyên cưa cưa bạo quá, sau khi nhận ra tình cảm của mình thì anh tỉnh ruồi thả thính luôn, đúng là mấy người im im thường là những người rất “nguy hiểm” =)))) Từ giờ tui đổi xưng hô của Xuyên cưa cưa với Lạc ngố thành “tôi-em” nha.