Sự Kiện Sát Nhân Tại Vịnh Thiên Nga

Chương 38 : [Hình Bách Xuyên 1.8]

Ngày đăng: 03:08 19/04/20


Trong khoảnh khắc tất cả đèn đóm bỗng vụt tắt, tôi nghĩ đến điều gì?



Khi tôi chạy lên theo lối hành lang tối đen thì vẫn đang suy nghĩ về câu hỏi đó.



Tôi không nghĩ ra đáp án, nhưng cơ thể đã cho câu trả lời tốt nhất.



Tôi lo cho Giang Lạc, sợ một mình cậu ngốc nghếch bị nhấn chìm trong bóng tối, sợ cậu cảm thấy bản thân bị thế giới ruồng bỏ.



Có lẽ tôi đã quá lo xa rồi, đến khi nhìn thấy Giang Lạc ổn định bước xuống cầu thang thì mới nhận ra mình buồn cười thế nào.



Cậu ấy cũng là đàn ông sắp 30 tuổi, làm gì cần tôi lo lắng như lo cho đứa trẻ như thế.



Cậu đứng ở tầng trên cúi đầu nhìn tôi, sững người ra, vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu.



Tôi nhớ đến câu nói của Dịch Lễ.



Anh ta nói tôi yêu Giang Lạc.



Yêu một người rất dễ dàng ư? Chỉ cần mấy tháng ở chung ngắn ngủi là có thể rơi vào lưới tình?



Nghĩ đến tình yêu thất bại lúc trước, tôi và Dịch Lễ từ bạn bè phát triển một cách tự nhiên lên thành người yêu, kết quả chẳng phải vẫn là đường ai nấy đi đấy sao.



Vậy tôi với Giang Lạc sẽ thế nào?



Nói cho ra lẽ thì tôi chỉ xem cậu ấy là người thân, là thế thân của Bách Lâm, vì sao lại biến thành tình yêu?



Tôi đi về phía cậu, bỗng muốn hỏi cậu câu gì đó nhưng đến trước mặt rồi thì một câu cũng không nói ra được.



Tôi bước lên thì cậu lùi lại, điều này là sao.



Khi cậu nhìn tôi, trong nháy mắt đó tôi thật sự rất muốn ôm cậu.



Nhưng cậu là Lý Giang Lạc, tôi không nên thân cận quá mức.



Giây khắc đầu ngón tay chạm vào má Giang Lạc, tôi căng thẳng đến nỗi hai lỗ tai nóng ran lên.



Cậu đang chảy mồ hôi, có lẽ còn có phần lo sợ trong đó.



Trong đầu xoay mòng mòng câu nói của Dịch Lễ, tôi nghĩ chắc mình bị anh ta đầu độc mất rồi, nếu không thì vì sao lại cảm thấy mình thật sự yêu Giang Lạc cơ chứ.



Tôi muốn ôm cậu, thậm chí muốn hôn cậu.



Tòa nhà mất điện, bốn bề tĩnh lặng làm tôi muốn quấn quýt hôn sâu người đứng trước mặt.



Nhưng vẫn còn lý trí, cơn kích động như thế chỉ có thể nhét vào lại trong mơ.



Tôi tự hỏi mình: Hình Bách Xuyên, mày yêu em ấy à? Chính là cái người đang đứng ở trước mặt, mày yêu em ấy sao?



Cho dù không muốn thừa nhận nhưng trong lòng có giọng nói nào đó quả quyết như đinh đóng cột.
Đến tận khi cậu đóng cửa phòng, tôi mới quay qua hỏi Dịch Lễ: “Mới sáng sớm sao lại chạy đến chỗ của em rồi?”



“Hiếm khi anh thấy rảnh rỗi trong lòng, hai đứa mình đi chơi đi.” Dịch Lễ thần bí kéo tôi sang một góc, nhỏ giọng hỏi, “Thổ lộ chưa?”



“Gì?” Tôi nhíu mày.



“Đừng giả vờ.” Anh ta đập lưng tôi, “Đôi bên tình nguyện mắc gì không nhanh nhanh yêu đương đi? Thời gian tốt đẹp mà lãng phí như vậy, hai đứa không thấy thiệt thòi à?”



Tôi là tôi không tin cái gì mà đôi bên tình nguyện rồi đấy, Giang Lạc yêu Bách Lâm cỡ nào tôi biết rõ nhất. Sau khi bị tổn thương đến mức đó, cậu ấy sẽ không dễ dàng yêu một ai khác nữa.



Đặc biệt là tôi, một người có ngoại hình rất tương tự với người đã thương tổn cậu.



Cậu có thể dịu dàng hòa nhã sống bên cạnh tôi đã là ưu đãi ông trời dành cho tôi rồi.



“Bọn em không có khả năng.” Tôi không muốn nói về vấn đề này với Dịch Lễ lắm, bước lên nhấn nút thang máy cho anh ta, “Anh đi mau đi, chân ái của anh chắc đang sốt ruột đợi đấy.”



“Cái này cũng đúng.” Anh ta bĩu môi, nói với tôi, “Hai người bọn em nếu có thể có nửa phần chủ động như Từ Chiêu nhà anh thì bây giờ đã sớm chuẩn bị vào động phòng rồi!”



Ngay lúc anh ta nhắc đến hai chữ “Từ Chiêu” tôi mới sực nhớ ra “tình yêu đích thực” trong miệng Dịch Lễ chính là tên rác rưởi đó.



Tôi lập tức kéo anh trở ra từ trong thang máy, không nói hai lời lôi vào văn phòng của mình.



“Hình Bách Xuyên cậu phát điên gì đó!” Có lẽ Dịch Lễ bị tôi dọa sợ nên la hét loạn xạ.



Tôi biết đám thanh niên nhàm chán nhiều chuyện của công ty đã chú ý phía này nhưng không quan tâm được nhiều đến vậy, nói gì nói cũng không thể để Dịch Lễ tiếp tục phát triển quan hệ với tên Từ Chiêu.



Tôi khóa kín cửa phòng, hỏi anh ta: “Anh tiến triển đến bước nào với Từ Chiêu rồi?”



“Sao? Bỗng dưng em quan tâm đến chuyện của anh, không phải là hối hận muốn gương vỡ lại lành với anh đấy chứ?”



Dịch Lễ luôn là vậy, không biết nghiêm túc đứng đắn là như thế nào.



Thấy tôi không nói gì, anh ta tự biết tẻ nhạt, ngồi trên sofa nói: “Đã rất tốt, anh ấy không chủ động nhắc đến việc xác định mối quan hệ nhưng chuyện bọn anh nên làm cũng đã làm không thiếu cái gì.”



Anh ta nói xong thì trong lòng tôi đã có tính toán.



Vốn muốn tìm cơ hội thích hợp để kể chuyện của Từ Chiêu cho Dịch Lễ biết, nhưng e rằng không thể dây dưa nữa, tiếp tục như vậy, cuối cùng người bị tổn thương hiển nhiên là Dịch Lễ.



“Anh đừng yêu tên đó.” Tôi khuyên nhủ, “Từ Chiêu không phải người tốt lành gì.”



Dịch Lễ đang chơi đùa ngón tay mình, nghe tôi nói thế thì ngừng lại.



Anh ta im lặng trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu nhìn tôi thú nhận: “Anh biết trong lòng anh ấy có người khác.”



Tôi chau mày, trước khi mở miệng đã bị Dịch Lễ ngắt lời.



Anh ta nói: “Anh ấy yêu Giang Lạc, anh biết chứ.”