Sự Kiện Sát Nhân Tại Vịnh Thiên Nga

Chương 39 : [Lý Giang Lạc 1.9]

Ngày đăng: 03:08 19/04/20


Tôi không biết Dịch Lễ bị sao mà khi tôi cầm văn kiện vào văn phòng của anh Bách Xuyên thì thấy y đỏ hoe mắt ngồi trên sofa.



Tôi muốn quan tâm hỏi han vì dù gì chúng tôi cũng được xem là bạn bè với nhau.



Nhưng bây giờ đang là thời gian làm việc, hơn nữa còn đang ở văn phòng của anh Bách Xuyên.



Có lẽ đề tài không liên quan gì đến tôi, tôi không nên hỏi nhiều thì hơn.



Móc khăn giấy từ trong túi ra cẩn thận để lên bàn trước sofa rồi không nói gì lầm lũi đi ra ngoài.



Sau khi đóng cửa, tâm trạng của tôi rất không vui.



Nghĩ đến cảnh anh Bách Xuyên sẽ an ủi Dịch Lễ, còn có thể sẽ tự tay lau nước mắt cho y, tôi lại hơi ghen tị.



Con người là động vật kỳ lạ biết mấy, một khi thích ai đó thì lòng dạ luôn nảy sinh ý muốn độc chiếm đáng sợ.



Tôi quay về tiếp tục làm việc, nhưng tâm tư đã bay đến căn phòng ở sát bên.



Hận ban nãy không bỏ con mắt lại đó để bây giờ có thể nhìn lén họ đang làm gì.



Sau đấy tôi bận rộn công việc, anh Bách Xuyên giao rất nhiều sự tình trong công ty cho tôi làm, vì trái ngành nghề nên ban đầu đúng là rất vất vả, nhưng dần quen thuộc thì thuận buồm xuôi gió hơn.



Đến khi hết bận thì sắp đến giờ ăn trưa, tôi dựa vào lý do đó đến gõ cửa phòng anh Bách Xuyên, Dịch Lễ đã đi về.



Dù rất muốn hỏi anh ấy vì sao Dịch Lễ khóc nhưng hình như tôi không có tư cách hỏi câu đó.



“Tổng giám đốc Hình có đi ăn trưa không?” Trong lòng có điều không thoải mái nên lúc hỏi cũng không dám nhìn anh ấy.



Đây chắc là cái gọi là “trong lòng có ma”, đặt vào lúc không có gì thì sẽ bình thường nhưng bây giờ còn không có sức hỏi.



Tôi sợ anh nói sẽ không đi ăn cùng tôi, nếu vậy có lẽ tôi đoán được anh có hẹn với ai.



Người trước mặt xem giờ xong chậm rãi quay người nói: “Em muốn ăn gì sao?”



Còn 5 phút nữa là đến giờ nghỉ trưa, tôi không đói bụng.



Tôi lắc đầu chờ anh lên tiếng.



“Em sao thế?”



Anh ấy bỗng đứng dậy đi đến trước tôi.



Tôi vội vã lùi về sau, liên tục chối: “Không sao không sao, em không sao.”



Lần này thì hay rồi, biểu hiện quá mức hoảng hốt, anh ấy tin tôi không sao mới là lạ.



Anh lại xoa huyệt thái dương, tôi chợt nhớ sáng nay anh bị đau đầu bèn hỏi: “Còn đau đầu không?”



Anh Bách Xuyên gật đầu, thả lỏng tay xuống bảo: “Đến đây xoa cho tôi đi.”



Anh ngồi trở lại ghế, nhắm mắt lại.



Tim tôi đột nhiên đập nhanh hơn, nghĩ mình nên mau chóng rời khỏi đây thôi.




Tiếng chuông cửa dừng lại, anh ấy rống vào trong điện thoại.



Tôi nhìn ra hướng cửa, đứng dậy đi đến mở nó.



Quả nhiên anh ấy đang ở bên ngoài.



“Tại sao không bắt máy cũng không mở cửa?” Anh chau mày, nổi giận nhìn tôi.



Tôi giơ tay lau nước mũi nhỏ giọng nói: “Ngủ…”



Anh ấy bày ra vẻ hết cách, xoa xoa mi tâm than: “Phục em rồi.”



Tôi cúi đầu cười cho qua, nghiêng người để anh vào.



“Vẫn chưa dọn dẹp?” Anh đổi giày ở cửa, tìm cả buổi cũng không thấy dép dâu.



Ngoái đầu lại nhìn tôi, lắc đầu trách: “Thật sự nghĩ đang là mùa hè chắc?”



“Em đi tìm dép.” Tôi để chân trần chạy đến vali lấy ra một đôi dép bông một đôi dép nhựa.



Anh Bách Xuyên dọn dẹp tất cả cho tôi, còn tôi chỉ nằm trên sofa nhìn anh tất bật làm việc.



Vì sau khi anh đến thì tôi phát sốt.



Chuyện này trách tôi, vậy mà lại nằm ngủ dưới sàn nhà.



Dọn dẹp xong căn nhà, anh vào nhà bếp nhìn một vòng xong ra ngoài: “Không được, chỗ em không có gì ăn, ra ngoài ăn thôi.”



Tôi không có khẩu vị, chơi xấu không muốn đi đâu, trở người quay mặt vào trong sofa.



Tôi nghe thấy anh bước đến nên giả vờ ngủ.



“Không thể bỏ ăn.” Bàn tay anh áp trên trán tôi, “Em đã nói với anh ăn rồi mới có thể uống thuốc mà.”



Trong nháy mắt ấy, mũi tôi chua xót không thôi.



Từ khi Bách Lâm qua đời, hình như tôi trở nên nhạy cảm thái quá, là đàn ông thì điều này rất mất mặt.



Tôi áp lòng bàn tay lên trên mu bàn tay anh ấy.



Nói lầm bầm: “Em khó chịu, không thấy thèm ăn.”



Tôi là bệnh nhân, làm nũng một chút với anh chắc sẽ không bị trách cứ đâu nhỉ?



Anh kéo tôi vươn người dậy, mặt đối mặt anh.



Người đàn ông ấy ngồi xổm phía trước, bàn tay lớn khẽ vuốt mặt tôi, dịu dàng khuyên: “Vậy tôi gọi đồ ăn giao đến, em ăn chút cháo, uống thuốc rồi ngủ nhé?”



Tôi nghĩ có lẽ mình đã hoàn toàn chết chìm vào sự dịu dàng này rồi.



Nếu đây chỉ là một giấc mộng, vậy xin đừng bắt tôi phải tỉnh lại.