Sự Kiện Sát Nhân Tại Vịnh Thiên Nga

Chương 40 : [Hình Bách Xuyên 1.9]

Ngày đăng: 03:08 19/04/20


Khi Giang Lạc dọn đi tôi không biết phải làm gì, nên đành không làm gì cả.



Tất cả giác quan đều đình chỉ làm việc, chỉ còn cái xác rỗng ngồi trên sofa.



Tôi trách Giang Lạc kiên quyết dọn khỏi nơi này, cũng trách bản thân không thẳng thắn thật lòng.



Rõ ràng rất muốn bảo em ấy ở lại nhưng lại bị vướng bởi thể diện, cũng vướng bởi đạo đức thành thử không thể nói ra thành lời.



Cứ như thể chỉ cần nói ra thì những dục vọng đi kèm khác cũng sẽ bộc phát theo vậy.



Nếu thế, từ nay về sau Giang Lạc sẽ nhìn tôi như thế nào?



Yêu người yêu của em trai mình suy cho cùng không phải chuyện vẻ vang gì cho cam, dù rằng em trai đã nhắm mắt xuôi tay.



Nhìn ảnh của Bách Lâm, tôi có phần hổ thẹn, biết nó không thể nhìn mình nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.



Sau khi Giang Lạc đóng cửa lại, tôi đứng dậy ra ban công nhìn theo chiếc xe tải của công ty dọn nhà, rồi quay vào trong nhà úp toàn bộ hình của Bách Lâm xuống mặt bàn.



Tôi không thể nào đối mặt với nó, chí ít bây giờ là thế.



Cha mẹ đều không có đây, Giang Lạc thì dọn đi rồi, đã ước định gia đình bốn người sẽ bên nhau mà giờ đây trở nên trống vắng.



Tôi lên lầu, đẩy cửa đi vào căn phòng lúc trước Giang Lạc ở, trống rỗng, em ấy không để lại một thứ gì, xem ra ngay cả lý do “quay về lấy đồ bỏ quên” cũng không tính dùng đến.



Tôi mở tủ quần áo, bên trên treo một hàng móc bằng nhựa, chúng tôi mua chúng ở siêu thị đối diện khu dân cư trong ngày chuyển đến đây, em không mang đi cái nào cả.



Quay người lại, chiếc giường em ấy từng ngủ cũng chỉ còn lại mỗi tấm nệm trơ trọi, tôi bước lại nằm lên, tưởng tượng ra dáng vẻ mỗi đêm Giang Lạc nằm ngủ trên nó.



Sắc trời dần sẩm tối, tôi không thấy buồn ngủ.



Ngồi dậy từ trên giường, mở đèn lên, tôi bất chợt phát hiện ngăn kéo của chiếc bàn kê cạnh giường bị mở ra.



Bước đến, thấy bên trong có tờ giấy ghi chú.



Tôi biết Giang Lạc yêu Bách Lâm tha thiết, ngày trước điều đó làm tôi thấy rất tiếc thương, còn bây giờ lại khá ghen tị.



Tôi ghen tị với em trai, vì nó có được trọn vẹn tình yêu của Giang Lạc.



Tờ ghi chú trong tay tôi chỉ vỏn vẹn ba chữ.



Ba chữ tôi cầm trong tay nhưng chẳng thể có được.



Chúng không thuộc về tôi, tôi chỉ có thể buông chúng nó ra.
Dịch Lễ nói bệnh của Giang Lạc không phải là không thể khỏi hẳn, chỉ cần bản thân em ấy chịu phối hợp thì tỉ lệ chữa khỏi hoàn toàn rất lớn.



Chỉ cần chính bản thân em ấy phối hợp.



Còn phối hợp thế nào thì tôi biết, em ấy cần phải yêu một người nào đó.



“Sao thế?” [kuroneko3026]



Tôi bị câu hỏi của em kéo về lại, đứng ở cửa nhìn hai má em ấy đỏ lựng: “Đi rửa mặt rồi ăn cháo, chốc nữa còn phải uống thuốc.”



Em gật đầu, đứng dậy, vuốt trán của mình: “Hình như không còn nóng lắm.”



Tôi nhìn em đi vào nhà vệ sinh, xoa xoa cổ mình, xóa sổ những suy nghĩ lung tung mới vừa rồi trong đầu óc.



Tôi lo lắng Giang Lạc sẽ yêu người khác, vậy chẳng thà em ấy vẫn yêu em trai tôi.



Ở nhà mới của Giang Lạc đến giữa trưa, đến xế chiều em muốn đến công ty với tôi thì bị tôi từ chối.



“Em nghỉ ngơi cho khỏe đi, tối tôi đến với em nữa.” Tôi đưa nhiệt kế cho em, “Tự đo nhiệt độ đi, chốc nữa gửi tin nhắn báo tôi một tiếng.”



Tôi cầm chìa khóa đi ra cửa, em đứng ở cửa nhìn tôi với vẻ mặt mất mát.



“Quay vào đi.” Tôi vò rối tóc em, “Hôm nay không trừ tiền lương của em, nhưng tối tôi đến mà em vẫn còn sốt thì tôi sẽ không khách khí đâu đấy.”



Tôi nói xong thì đi, tâm trạng rất tốt.



Lúc ra xe thì mẹ gọi điện đến.



“Mẹ.”



“Con làm gì thế? Cả đêm hôm qua không về!”



Lúc này tôi mới sực nhớ quên báo với bà ấy chuyện mình đến chỗ của Giang Lạc, hơi do dự rồi nói trốn tránh: “Con ở nhà bạn cả đêm, người ta sinh bệnh không ai chăm sóc.”



“Bạn à?” Mẹ tôi hỏi, “Bạn trai?”



Tôi cười bất đắc dĩ, thầm nghĩ nếu được vậy thì tốt quá.



“Không phải, chỉ là một đồng nghiệp quan hệ rất thân thiết.” Tôi thắt dây an toàn, “Con phải lái xe đây, không nói chuyện với mẹ nữa, tối có thể con sẽ về trễ, mẹ với cha đừng đợi con.”



“Chúng ta mặc kệ con.” Mẹ nói, “Con đừng chỉ bận rộn công việc, rảnh rỗi thì đi thăm Giang Lạc, thằng nhỏ mới chuyển nhà, có gì cần giúp đỡ, dù em nó không nói nhưng con cũng phải nghĩ chu đáo chứ!”