Sự Kiện Sát Nhân Tại Vịnh Thiên Nga

Chương 41 : [Lý Giang Lạc 2.0]

Ngày đăng: 03:08 19/04/20


Lúc không cần làm việc, cơ thể được thảnh thơi nhưng không thấy đây là một chuyện vui vẻ.



Tôi không phải người cuồng công việc, chỉ là từ sau khi Bách Lâm qua đời thì bắt đầu cố hết sức giảm thiểu thời gian ở một mình, vì mỗi khi thế giới này chỉ còn lại mỗi tôi thì tôi không thể nào khống chế đầu óc mình đừng nghĩ vớ vẩn.



Anh Bách Xuyên đi rồi, tôi dần hạ sốt, co ro trên sofa đờ đẫn nhìn căn nhà xa lạ.



Tôi nhớ cuộc sống ở chỗ đó, có cô chú đáng yêu và cả anh Bách Xuyên mà tôi lén lút cất giấu tình yêu với anh.



Tôi thấy mình quá vô liêm sỉ, bạn trai chỉ mới qua đời hơn nửa năm mà đã thay lòng đổi dạ yêu người khác.



Mỗi khi nghĩ đến việc này là tôi lại căm hận bản thân mình.



Ngồi dậy tìm điện thoại, giờ phút này tôi cần Dịch Lễ.



Lúc đi tôi hơi do dự, vì không xác định anh Bách Xuyên có đột xuất quay về hay không.



Do dự một hồi thì vẫn đi ra ngoài, trên đường đi còn suy nghĩ có nên bỏ lại một chìa cho anh Bách Xuyên.



Cho người ta chìa khóa nhà mình, đây là hành động cực kỳ ám muội, cứ như mình cầm một quả tim nóng hổi giao đến tay đối phương.



Điều này rất có tác dụng ám chỉ, nhưng nói thì nói vậy chứ anh Bách Xuyên sẽ không nghĩ nhiều đâu.



Dù sao thì chúng tôi cũng đã làm người nhà trong nửa năm.



Anh ấy xem tôi là người thân, tôi cũng chỉ đành chơi trò đóng vai người thân để thỏa mãn ham muốn cá nhân.



Cũng rất hạnh phúc, chẳng phải sao?



Tôi và Dịch Lễ hẹn gặp nhau ngay tại văn phòng của y.



Tháng sau y phải về Canada, lúc nào quay lại đây là một ẩn số.



Về bệnh tình của tôi, y nói đây là cuộc kháng chiến trường kỳ, tôi có thể cảm nhận rõ rệt mình có biến hóa nhưng biến hóa này không đủ để chứng minh tôi khỏe rồi, hoặc là sắp khỏi hẳn.



Dịch Lễ nói: “Em cần tình yêu, căn bệnh này chỉ dựa vào hai chúng ta thì không thể giúp em khỏe hoàn toàn được.”



Nhưng tôi trầm mặc, vì tôi nghĩ đến người mà mình đem lòng yêu lại là một người tuyệt đối không có khả năng.



Đây có lẽ chính là tình yêu vô vọng người ta hay nói, cũng vì vậy nên e rằng tôi sẽ phải phụ lòng kỳ vọng của Dịch Lễ.


Cho dù là cảm nắng hay yêu đơn phương thì cũng khiến tim chúng ta chất chứa nỗi oan ức cần được giải thoát, thôi thì đành dũng cảm một lần.



Thế nên hiện tại, tôi ngồi ở chỗ này gửi tin nhắn cho anh Bách Xuyên.



(Sếp Hình à, em đang ngồi ở tiệm cà phê đối diện công ty, đã gọi cho anh một ly rồi, nếu anh đến quá trễ thì có lẽ sẽ nguội đấy.)



Gửi xong tin này, tôi bỗng thấy mình như là kẻ xấu nham hiểm vậy.



Ly cà phê trước mặt vẫn bốc hơi nóng, nhưng sắc trời đã chập tối.



Đến giờ tan ca rồi mà anh Bách Xuyên vẫn không trả lời tin nhắn của tôi.



Tôi thu hồi tầm nhìn, cúi đầu nhìn cà phê của mình.



Bất chợt bên tai truyền đến tiếng gõ lên kính.



Tôi ngẩng đầu nhìn sang, anh Bách Xuyên mỉm cười đứng ngoài cửa kính nhìn tôi.



Đèn đường bỗng được bật sáng, nụ cười của anh cũng thêm ấm áp.



Tôi cười với anh, chỉ chỉ vào ly cà phê ở đối diện, ra hiệu cho anh mau vào đây.



Cuối xuân đầu hè vẫn luôn là thời tiết tôi yêu thích nhất.



Tiết trời lãng đãng, anh Bách Xuyên chỉ mặc chiếc áo sơ mi kẻ sọc không thắt cà vạt, không cài hai cúc áo ngay cổ.



Anh chạy vào, đi đến chỗ tôi.



Không ngồi xuống đối diện cũng không uống cà phê, mà ngồi vào cạnh tôi, một tay cầm lấy cánh tay tôi, một tay sờ trán của tôi.



“Tàm tạm.” Anh lại sờ trán mình, “Hạ sốt.”



Bỗng dưng tôi rất muốn ôm anh, không biết vì bị sốt hỏng đầu hay vì nói chuyện phiếm với Dịch Lễ làm loạn thần kinh, căn bản không thể giải thích rốt cục lấy dũng khí từ đâu ra, nói chung là đợi đến khi tôi lấy lại tinh thần thì đã ôm chầm người đàn ông trước mặt rồi.



Trên người anh thoang thoảng mùi nước hoa, tôi lén ngửi nơi mép cổ áo của anh ấy, cũng vì thế mà say đắm.



Anh khẽ xoa nhẹ lưng tôi, hỏi: “Sao vậy?”



Tôi không dám trả lời, nhắm mắt lại, muốn trốn trong lòng anh ngủ một giấc.