Sự Kiện Sát Nhân Tại Vịnh Thiên Nga

Chương 42 : [Hình Bách Xuyên 2.0]

Ngày đăng: 03:08 19/04/20


Giang Lạc phát bệnh thì hình như sẽ thẳng thắn hơn đôi chút.



Có lẽ vì đang không được thoải mái nên buộc phải tháo gỡ hết tất cả trang bị, quay về với bản chất chân thật nhất của mình, muốn gì, muốn làm gì, muốn nói gì đều không có nhiều sức lực suy ngẫm cân nhắc, em ấy như vậy lại đáng yêu ngoài tầm kiểm soát.



Em gửi tin nhắn cho tôi, nói đang đợi ở tiệm cà phê đối diện công ty.



Không có thời gian trả lời tin nhắn, tôi chạy một mạch xuống dưới lầu.



Chẳng phải có một thành ngữ gọi là “mong ngóng về nhà” sao, giây khắc ấy tâm trạng của tôi gần như cũng có thể hình dung như thế, muốn ngay lập tức quay trở lại bên em ấy.



Tôi phải cảm ơn Dịch Lễ vì mấy năm trước quen anh ấy nên bây giờ mới nhận ra cái ôm của tôi và Giang Lạc chan chứa tình cảm như thế nào.



Cách tấm kính thủy tinh nhìn người ngồi bên trong, mái tóc dài, phần tóc mái lòa xòa hơi che khuất đôi mắt.



Tôi gõ lên cửa kính, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của em ấy mà hận không thể đi xuyên qua kính nhéo mặt em.



Tôi không biết có phải chỉ mỗi tôi như vậy hay không, khi yêu một người thì đều sẽ luôn không tự chủ được xem đối phương thành đứa trẻ, muốn cưng chiều người yêu vô chừng mực, thậm chí muốn làm bất cứ chuyện gì cho người ấy.



Tôi tin tưởng người mình yêu đều đáng giá được yêu, vì tôi tin vào mắt nhìn của mình, cũng tin vào người tôi yêu thương.



Giang Lạc bỗng chạy đến công ty tìm tôi có vẻ như là có điều muốn nói, em ấy hết sốt, tôi cũng bỏ được nỗi lo xuống.



Trong tiệm, em nấp trong lòng tôi, nhắm hai mắt không nói gì, tôi nghi ngờ em đã ngủ rồi.



“Giang Lạc. Tôi khẽ vỗ lưng em, nhỏ giọng gọi sợ sẽ làm em sợ.



Em chống chóp mũi lên bả vai tôi, khẽ “Ừ” một tiếng.



“Về nhà nhé?” Tôi thấy tòa nhà đối diện đã có người lục tục đi ra, còn có công nhân viên của công ty tôi chen lẫn trong đó.



Em ấy ngẩng đầu lên, nhìn tôi một lúc rồi ngồi thẳng người, nhấp một ngụm cà phê.



“Có phải em có chuyện tìm tôi?” Tôi nghĩ là mình hiểu Giang Lạc, có vài người mà ta không thể dùng thời gian quen biết dài ngắn để phán đoán mức độ thấu hiểu của cả hai, tôi đặt hết tâm tư của mình lên người em ấy mà không ngần ngại giữ lại gì, vậy nên em cất giấu tâm sự gì trong lòng, dĩ nhiên tôi có thể thấy được.



Giang Lạc nhìn ra ngoài cửa kính, tôi nhìn em.



Bầu trời bên ngoài dần dần sẩm tối, cửa kính phản chiếu ra hình bóng của chúng tôi.



Em ấy im lặng một lúc, chợt lên tiếng: “Anh, em…”



Không biết sao, giây khắc đó tim tôi bỗng nhảy vọt lên cuống họng, nó đập rất nhanh, như là sắp nổ tung đến nơi rồi.



Tôi hơi quay đầu cũng nhìn ra cửa kính, ở đó, tầm mắt của cả hai chạm nhau.



Tôi và Giang Lạc đối diện, tôi muốn hôn em ấy.


Ngay lúc tôi không biết nên nói gì em bỗng chợt gọi tôi một tiếng rồi bổ nhào lại ôm lấy tôi.



Tôi không muốn lo lắng những việc khác, việc em ấy từng là người yêu của ai, việc sinh lý của em có chỗ thiếu hụt, những cái đấy đều không phải vấn đề, mà cũng không thể ngăn cản tôi yêu em ấy và lựa chọn sánh bước bên em.



Giang Lạc đã dũng cảm như thế rồi mà tôi không đáp lại bằng tình yêu gấp trăm lần, ngàn lần thì sao có thể yên tâm cho được.



Trên đường chở em ấy về nhà, tay chúng tôi vẫn nắm chặt nhau.



Tôi biết như thế rất không an toàn, nhưng hãy tha thứ cho tôi, tôi thật sự không muốn buông em ra.



Tôi muốn hỏi vì sao hôm nay em lại đột nhiên tỏ tình với mình, cũng muốn hỏi em bắt đầu có tình cảm với mình từ khi nào, rất nhiều rất nhiều câu hỏi nhưng không biết nên hỏi từ đâu.



Chúng tôi nắm tay đi vào nhà của em, sau lại nắm tay ngồi trên sofa thừ người ra.



Rõ ràng đều là đàn ông gần 30 mà lại quái đản ngây thơ như là học sinh trung học lần đầu yêu đương, lòng bàn tay đổ mồ hôi nhưng không ai chịu buông ra trước.



Trong phòng tĩnh lặng, Giang Lạc bỗng hắt xì một cái rất lớn.



Chúng tôi đối diện nhau, rồi cùng bật cười ngã ra ghế sofa.



Em rúc trong ngực tôi, cười đến run vai, tôi vui vẻ không kìm nổi nên nhân lúc em không để ý, lén in một nụ hôn trên đầu em.



Tôi thật sự rất muốn chiếm hữu em, đặc biệt là sau khi biết em cũng yêu tôi.



Tiếng cười dần nhỏ đi, cả hai đều im lặng trong chốc lát.



Giang Lạc lên tiếng: “Thật ra ngày hôm nay em với Dịch Lễ đã thực hiện một cuộc cá cược.”



“Hả?”



Em nghiêng đầu nhìn tôi, lại nắm chặt tay tôi: “Em biết người anh ấy thích là ai, Từ Chiêu.”



Tôi không nói gì, nghĩ lúc này mà nhắc đến tên đấy thì mất hứng quá.



Giang Lạc nói tiếp: “Em nói với Dịch Lễ em sẽ theo đuổi anh, nếu em thành công thì anh ấy cũng sẽ có thể thành công lãng quên Từ Chiêu.”



Tôi bất đắc dĩ cười, thật sự không biết nên đánh giá hành động của hai người họ như thế nào.



Nhưng bấy giờ tôi lại có phần cảm kích Từ Chiêu, nếu không nhờ có hắn thì có lẽ Giang Lạc với tôi sẽ không suôn sẻ biểu lộ tâm ý của mình nhanh đến vậy.



“Anh.” Giang Lạc ngồi dậy, đối mặt với tôi nói nghiêm túc, “Cho em chút thời gian.”



Em ấy nói xong thì bỗng tiến lại.



Một nụ hôn khe khẽ rơi xuống khóe môi tôi.