Sự Kiện Sát Nhân Tại Vịnh Thiên Nga

Chương 43 : [Lý Giang Lạc 2.1]

Ngày đăng: 03:08 19/04/20


Tôi nghĩ lần này có lẽ là lần dũng cảm nhất điên cuồng nhất từ trước đến giờ trong cuộc đời mình.



Đúng, tôi hôn anh Bách Xuyên.



Chỉ lướt khẽ qua thôi.



Nhưng là lần đầu tiên của tôi.



Khi hai đôi môi chạm vào nhau, tôi cảm giác được thân thể mình nóng lên.



Hình như anh Bách Xuyên cũng bị tôi làm giật mình, ngẩn người nhìn tôi không chớp mắt.



Tôi chợt phát hiện thì ra hôn nhau không vượt quá sức chịu đựng như đã tưởng, tôi không biết là nhờ hiệu quả từ những ngày trị liệu với Dịch Lễ, hay là vì bản thân vốn đã không còn kháng cự với nụ hôn đến thế.



Tôi và Bách Lâm chưa từng thử nghiệm, chỉ nói là tôi không thích không đồng ý không muốn thì xưa nay chưa từng thử làm.



Hôn xong, rất nhẹ rất hời hợt, đến khi tôi quay người ngồi trở về thì vừa muốn chui xuống đất vừa nhớ nhung dư vị.



Thật xấu hổ nhưng tôi lại hơi si mê cái cảm giác này.



Tay để lên trên đầu gối, người căng cứng hết cả lên.



Căn nhà không lớn còn yên tĩnh, tôi sợ anh Bách Xuyên sẽ nghe thấy tiếng tim mình đập.



Hình như anh ấy mỉm cười, tôi không chắc lắm mà cũng không dám nhìn anh.



Anh đến gần tôi, sau đó nắm tay tôi ôm tôi vào trong ngực.



Má tôi tựa trên vai anh, len lén cười như đứa trẻ xấu xa đắc chí sau khi thành công chơi chiêu lừa bịp nào đấy.



Nhịp tim của tôi đập quá nhanh, không thể ngăn cản nó truyền đạt với anh Bách Xuyên rằng tôi thỏa mãn biết chừng nào.



Cái ôm của anh rất dễ chịu, tôi ngửi được mùi vị cuộc sống đầm ấm.



Anh hỏi: “Yêu anh thật à?”



Tôi gật đầu rồi trả lời: “Yêu.”



Anh lại cười, hơi thở nhẹ nhàng, ấm áp phả vào tai tôi.



Tôi hỏi ngược lại: “Vậy còn anh?”



“Anh cũng yêu em thật.”
Tôi lấy thẻ chứng minh anh ấy vứt cất cẩn thận lên bàn, nhìn họ tên và ngày sinh của cậu chàng.



Quả nhiên là sinh viên, năm nay mới 22 tuổi, tên cũng êm tai, An Tư Niên.



Cậu sinh viên này rất thú vị, ngoại hình cũng khá được mà hình trong chứng minh lại vô cùng thê thảm, chẳng trách Dịch Lễ lại nói thế.



“Bọn em đi ăn trước, lát nữa lại đến.” Anh Bách Xuyên bước lại nắm tay tôi, hỏi Dịch Lễ, “Mang gì cho anh ăn đây?”



Tầm mắt của Dịch Lễ dính vào hai bàn tay đang nắm chặt nhau của chúng tôi, y híp mắt tự phụ: “Anh đúng là thần trợ công Trung Quốc, anh muốn ăn móng heo, mười cái, hai người mời khách nhé!”



Dĩ nhiên chúng tôi sẽ không mua mười cái móng heo cho y, có mua y cũng không ăn hết.



Tìm một quán cơm bên ngoài bệnh viện ăn cho có xong xách một phần cơm chiên trứng cho Dịch Lễ.



Lúc quay về anh Bách Xuyên cười khổ: “Hôm nay tính ăn một bữa tối lãng mạn trong ánh nến, mừng chúng ta đến với nhau.”



Mu bàn tay anh ấy vô tình cố ý sượt qua mu bàn tay tôi, làm tôi muốn nắm tay anh mà lại ngại.



“Không sao.” Tôi nghĩ một đằng nói một nẻo, “Thật ra em cũng không chú ý hình thức lắm những chuyện thế này.”



Nói xong, ngẫm lại, bổ sung thêm: “Tất nhiên nếu có cơ hội bù đắp thì vẫn tốt hơn.”



Anh Bách Xuyên lại bật cười, dạo này tần suất anh ấy cười to càng ngày càng nhiều.



Quay về cửa phòng bệnh, An Tư Niên đang nằm bò ngoài cửa kính lén lút nhìn vào.



“Sao không đi vào?” Tôi hỏi cậu ta.



Cậu bị giật mình, thụt lùi hai bước: “Gì hả gì hả, tôi, tôi hơi sợ anh ta.”



Tôi bước đến cửa kính nhìn vào, Dịch Lễ đang trừng mắt nhìn hai chúng tôi, nói vậy thì việc An Tư Niên nhìn lén đã sớm bị bắt bài.



“Sợ gì chứ?” Tôi đẩy cửa vào, “Vào đi, đừng lén lén lút lút.”



Sau khi An Tư Niên đi vào thì không đến gần giường bệnh mà đứng ở xa xa nói: “Tôi gọi điện cho mẹ tôi rồi, bà ấy nói chốc nữa sẽ đến, à à à, bằng không thì gọi một người y tá cho anh nhé, hình như anh không có vẻ xuống giường được.”



Dịch Lễ tức giận nghiến răng, tôi ngồi cạnh đút cơm cho y.



“Đúng là nên gọi một người.” Anh Bách Xuyên rót ly nước để lên bàn, “Bọn em ai cũng phải đi làm, ai có thời gian chăm sóc cho anh chứ?”



“Cậu ta chứ ai!” Dịch Lễ chỉ vào An Tư Niên, chuyển tầm mắt từ anh Bách Xuyên sang bên đó: “Cậu tông tôi, không phải cậu đã nói chịu trách nhiệm ư? Vậy thì tốt quá, không cần y tá, cậu thôi là được rồi!”