Sự Kiện Sát Nhân Tại Vịnh Thiên Nga

Chương 45 : [Lý Giang Lạc 2.2]

Ngày đăng: 03:08 19/04/20


Tôi khá sợ hãi khi phải gặp cô chú, vì thấy chột dạ.



Đến nước này, tôi vẫn cảm thấy cái chết của Bách Lâm không thể không liên can đến mình, bây giờ tôi còn quen anh Bách Xuyên, bọn họ có thể chấp nhận được chứ?



Tan việc, tôi bị anh Bách Xuyên đẩy thẳng vào trong xe, phản đối vô hiệu, phải về nhà cùng anh ấy.



“Nhưng mà em…”



“Không có nhưng nhị gì hết.” Anh ấy nhích qua thắt dây an toàn cho tôi, còn thuận thế hôn một cái, “Mẹ anh cố ý dặn anh tối nay phải dắt em về, em không chạy được đâu.”



Anh cười dịu dàng nhìn tôi, lặp lại lần nữa: “Em chạy không thoát.”



Tôi véo tay anh, cười đáp lại: “Không chạy.”



Từ khi dọn đi tôi không quay lại lần nào, thật ra cũng chưa bao lâu, nhưng vì trước đấy sống cùng nhau một thời gian dài nên nơi đó đúng thực đã thành gia đình thật sự của tôi.



Tâm trạng ấy rất kỳ diệu, cứ như nơi đó vừa là nhà chồng vừa là nhà mẹ đẻ của mình, quái lạ thật.



Tôi bị lúng túng không thôi bởi suy nghĩ của bản thân, dựa sát vào cửa xe nhìn ra ngoài.



Tôi rất thân thuộc đường về nhà, đi qua mấy cái đèn xanh đèn đỏ đều nhớ hết.



Gần về đến nhà thì tôi dặn anh Bách Xuyên: “Lát nữa đừng để cô nhìn ra.”



Anh ấy trầm lắng nhìn tôi rồi gật đầu.



Tôi bỗng thấy mình đối xử với anh như vậy khá bất công, tự hổ thẹn trong lòng, chỉ biết nắm tay anh nhằm biểu thị sự xin lỗi.



“Mẹ anh rất tinh mắt.” Anh Bách Xuyên đậu xe vào lề, quay sang nhìn tôi, “Em nghĩ chúng ta có thể giấu giếm bà ấy bao lâu?”



Tôi á khẩu không trả lời được, đành cúi đầu.



Anh lại đến gần ôm tôi vào lòng, nhẹ vỗ về lưng tôi: “Em sợ gì chứ? Anh còn chẳng sợ.”



Tôi sợ, có lẽ là bị trở ngại về mặt lương tâm, sợ cô chú đã luôn đối xử tốt với mình vì chuyện này mà thất vọng, tôi không muốn làm họ không vui.



Anh Bách Xuyên hôn lên chóp tai làm tôi ngứa ngáy.



“Anh sẽ cố hết sức qua mắt họ, đợi khi nào em chuẩn bị kỹ càng thì nói họ biết, cứ yên lòng đi.”



Dường như trong giọng nói của anh mang theo vẻ mỏi mệt, tôi không muốn thấy anh như vậy.



Phải chăng con người ta sẽ luôn đối mặt với tình huống như thế, người mà ta càng không muốn gây tổn thương thì lại càng phải bất lực bó tay chịu trói.




“Giang Lạc, em biết tật xấu lớn nhất của em là gì không?” Dịch Lễ cười trêu, “Dù sao cũng bên nhau rồi, lo lắng nhiều vậy có tác dụng gì chứ?”



Tôi im lặng, y nói rất đúng, dù tôi lo lắng thế nào chăng nữa thì sau cùng họ vẫn sẽ biết.



“Giang Lạc à,” Dịch Lễ nói sâu xa, “Yêu cậu ta thì nên cho cậu ta danh phận đi, không phải đám người trong công ty của em đều gọi em là bà chủ rồi đó sao, em còn lo gì hả!”



“…Sao anh biết chuyện này?” Tôi thật sự không thể chấp nhận nổi cái danh xưng đó, quá…



Y cười to không ngớt ở đầu kia điện thoại: “Hahahahahahaha em không kể nhưng Hình Bách Xuyên kể với anh! Em không biết chứ thật ra cậu ta rất thích khoe khoang đấy nhá!”



Tôi tưởng tượng ra cảnh anh Bách Xuyên với gương mặt kiêu ngạo kể chuyện này cho Dịch Lễ, vô thức xoa mi tâm.



“Nên mới nói, em đừng chần chờ nữa, dũng cảm lên, thẳng thắn lên, không phải chính bởi thế mà hai đứa mới có thể quen nhau à?”



Tôi nghĩ có nhiều thời điểm mình lo âu e dè là vì thiếu một lời tán thành từ người bên cạnh.



Tâm sự với Dịch Lễ xong, dường như tôi đã nghĩ thông suốt.



Chung quy vẫn phải đối mặt, tương lai phía trước, tôi không thể một lần nữa để lỡ mất tình yêu vì bất cứ chuyện gì.



Buổi sáng thức dậy, vừa bước ra khỏi phòng ngủ thì bị dọa giật mình.



“Anh, sao anh…” Tôi hít sâu một hơi, quả thật bị dọa phát khiếp.



“Lén lấy chìa khóa dự phòng nhà em.” Anh đang thắt nút tạp dề ở bên hông, tôi bước đến xắn tay áo cho anh.



“Em muốn ăn trứng chiên.” Tôi nói.



Anh hôn lên trán tôi: “Được, anh chiên trứng cho em.”



Tôi cười ngẩng đầu nhìn anh: “Nhưng mà trong nhà không có trứng.”



Anh ngớ ra rồi ôm tôi lên xoay người thả xuống sofa.



Tôi giả vờ giãy giụa hai cái xong thôi, bị anh chế ngự.



Anh đè trên người tôi, nắm mũi tôi: “Lý Giang Lạc, em lợi hại, học được trò đùa giỡn anh rồi nhỉ.”



Tôi giơ hai chân vòng lên eo anh, cười hỏi: “Hình Bách Xuyên, bị em đùa như vậy, anh có vui hay không?”



Anh mỉm cười nhìn tôi, bỗng nằm sấp xuống ôm lấy tôi, dụi vào cổ tôi nói: “Vui.”