Sự Kiện Sát Nhân Tại Vịnh Thiên Nga

Chương 46 : [Hình Bách Xuyên 2.2]

Ngày đăng: 03:08 19/04/20


Tôi thật sự rất yêu Giang Lạc.



Lần cuối cùng thật lòng yêu thương một ai đó đã là rất lâu, thậm chí không còn nhớ rõ rốt cục tình yêu nồng cháy, ngọt ngào là như thế nào.



Nhưng khi tôi ôm Giang Lạc, niềm hạnh phúc và cảm giác thỏa mãn gần như tràn ra từ từng lỗ chân lông một.



Nhưng đến cùng là yêu như thế nào thì tôi không biết.



Chỉ nhớ ngày ngày sống chung làm tôi quen với cảm giác có em ấy ở bên cạnh.



Em ấy làm tôi cực kỳ thoải mái, cực kỳ thả lỏng, thậm chí giữa đêm chúng tôi đứng trên sân thượng vừa hút thuốc vừa tâm sự chuyện buồn phiền thì sau này lúc nhớ lại vẫn là cảm giác rất tốt đẹp.



Tôi nhìn vào mắt em, cố gắng tìm kiếm hình bóng của mình trong đấy.



“Bụng em lại réo.” Tôi đè trên người em, xoa lên phần bụng đang sôi sùng sục của ai kia, cười mắng yêu, “Em đúng là cao thủ phá hoại không khí.”



Em ấy cười hí hửng như đang làm nũng.



“Em đi rửa mặt đi, anh đi nấu ăn.” Tôi đứng dậy, kéo em ngồi dậy từ trên sofa.



“Anh đến sớm quá.” Em ấy chầm chậm xoay người, vào lúc tôi quay đi thì ôm lấy tôi từ phía sau.



Em áp vào lưng tôi, nhịp tim đập thịch thịch truyền thẳng đến tôi.



“Trời còn chưa sáng anh đã đi rồi.” Tôi phủ tay lên bàn tay của em, “Nếu em dọn về lại thì chúng ta có thể ở bên nhau 24 tiếng.”



“Nhưng người ta nói khoảng cách làm xuất hiện hạnh phúc mà.” Giang Lạc tủm tỉm, dừng lại rồi nói tiếp: “Nhưng đúng là hai chúng ta không cần khoảng cách, dù thế nào thì cũng vẫn hạnh phúc.”



Tôi thấy Giang Lạc không giống vẻ sẽ nói ra câu như thế nên hỏi em ấy: “Em học câu đó từ ai vậy?”



“Chậc…” Em buông tôi ra, vừa đi vào nhà vệ sinh vừa nói, “Dịch Lễ.”



Mới tảng sáng mà tâm trạng đã vui vẻ thì dù đi làm có bận túi bụi, khách hàng có phiền hà cỡ nào, cuộc sống cũng không còn quá vất vả cực nhọc.



Tôi suy xét đến việc trực tiếp chuyển Giang Lạc vào văn phòng của mình, dù sao mọi người trong công ty cũng biết quan hệ của chúng tôi hết rồi, em ấy ở bên cạnh thì bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy, tôi cũng yên tâm hơn.



“Không được.” Giang Lạc cắn ống hút phản đối, “Công việc là công việc, trong công ty anh là tổng giám đốc Hình, em là trợ lý, không thể như thế được.”



Tôi bị dáng vẻ nghiêm túc của em chọc cười, hận không thể hôn em ngay tại đây.



Có điều nếu tôi làm như thế thật thì chắc em ấy sẽ tìm kẽ hở để chui vào, vì xung quanh toàn là người trong công ty.




“…” Giang Lạc mãi mà không hé miệng.



Tôi chưa từ bỏ ý định, truy hỏi: “Cho ai? Em nói em yêu ai?”



Em nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn tôi: “Anh.”



Chúng tôi đối diện mắt nhau, giống như những lần trước.



Trong mắt cả hai chỉ có đối phương, tôi ghé lại gần hôn em.



Tôi đã nói rồi mà, có lẽ tôi là người may mắn nhất trên đời.



Vì lần này khi tôi ngậm môi Giang Lạc thì không ngờ em ấy lại chủ động tấn công.



Đầu lưỡi em cạy mở hàm răng tôi ra, còn tay thì dịu dàng ve vuốt mặt tôi.



Tôi ôm em, trở người đặt em dưới thân.



Thú thật là vẫn rất lo lắng, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng tâm thái em sẽ đẩy mình ra bất cứ lúc nào.



Nhưng em không hề.



Giang Lạc không hề đẩy tôi ra, mãi đến khi chúng tôi hôn đến thở hổn hển cũng không đẩy tôi ra.



Tôi hơi ngồi dậy, dõi nhìn em.



Em đỏ mặt, nhẹ nhàng xoa môi tôi.



Rất lâu sau, Giang Lạc nói: “Chúng ta thử nhé.”



Rèm cửa sổ vẫn chưa đóng lại, ánh mặt trời ban trưa xuyên qua cửa sổ chiếu rọi vào sưởi ấm ga giường.



Trên bệ cửa sổ, chú chim nhỏ lớn mật nhìn trộm toàn bộ cảnh tôi ôm ấp Giang Lạc, cảnh tôi dịu dàng với em, cẩn thận quý trọng đến khó tin.



Người em toàn là mồ hôi, khóe mắt ẩm ướt.



Tôi hỏi: “Thật sự có thể?” Em trả lời: “Em muốn thử, không thử thì sao biết có thể hay không chứ?”



Tôi thấy nét cười và dũng khí trong đôi mắt em, trong khoảnh khắc hồi tưởng lại lần đầu gặp em, lúc ấy cả hai chúng tôi không ai ngờ chỉ hơn 200 ngày sau, đối phương sẽ trở thành người mình yêu tha thiết.