Sự Kiện Sát Nhân Tại Vịnh Thiên Nga

Chương 49 :

Ngày đăng: 03:08 19/04/20


Cuối cùng chúng tôi cũng nhìn thấy ánh sáng cực Bắc.



Đến gần Hạ Chí, cả hai giải quyết hết tất cả sự vụ trong công ty, một vài chuyện lặt vặt thì anh Bách Xuyên giao cho người khác, xong rồi kéo vali lên máy bay.



Lần trước bay đến đó ai cũng trĩu nặng tâm sự, buồn bã rầu rĩ, bây giờ tâm trạng lại khác hẳn, còn không quan tâm đến ánh mắt người ngoài mà nắm tay nhau làm thủ tục lên máy bay.



Từ khi quen anh ấy, tôi đã dũng cảm hơn rất nhiều.



Quá để ý đến con người và sự việc không liên quan đến mình trái lại sẽ biến hạnh phúc vốn có thành tro bụi.



Không để ý cái nhìn của người khác, tận hưởng lạc thú trước mắt, không lo không sợ thì cuộc sống sẽ không còn nặng nề như đã nghĩ.



Trên máy bay, tôi nhìn anh ấy đọc sách, lúc đầu khi anh ngủ dậy thì hôn lên trán tôi.



Nếu nghiêm túc tính đếm thì thời gian chúng tôi bên nhau rất ngắn, nhưng tôi luôn cảm thấy dường như cả hai đã yêu từ thuở nào, không có những sự hào nhoáng phô trương anh anh em em mà chỉ sống bình lặng qua tháng ngày giống như bao người, nhưng mỗi lần nghĩ đến đối phương thì bên môi luôn nở nụ cười.



Gặp được anh là một điều tốt đẹp, nếu không tôi không thể tưởng tượng nổi sau khi Bách Lâm chết thì cuộc sống của mình sẽ như thế nào.



Xuống máy bay, anh Bách Xuyên đã ngủ đủ nhưng tôi thì hơi mệt.



Anh kéo tay tôi đi xếp hàng lấy hành lý, hỏi: “Có đói bụng không?”



Tôi lắc đầu, chậm chạp quay người: “Hơi mệt.”



“Lát nữa đi ăn rồi về khách sạn ngủ.”



Lần này chúng tôi sắp xếp lịch trình không quá sít sao gấp gáp, cũng không tìm hướng dẫn viên nói lảm nhảm không ngừng đó, mà dự định ở lại đây thả lỏng một tí, hi vọng có cơ hội ngắm Cực Quang.



Lấy được hành lý rồi, anh Bách Xuyên mở vali lấy áo khoác dài tay đưa cho tôi, bên này dù đang cuối tháng sáu nhưng nhiệt độ không cao lắm, vừa ra khỏi sân bay thì lập tức cảm giác mình đang từ mùa hè băng qua đến mùa xuân trời trong nắng ấm.



Nhiệt độ làm người ta rất dễ chịu, trên đường đến khách sạn để mở cửa xe đón gió lùa vào, tôi ngả vào vai anh thiêm thiếp ngủ.



“Sống ở đây cũng không tệ ha.” Tôi híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.



Anh Bách Xuyên mỉm cười hỏi: “Vậy sau này em muốn đến đây dưỡng lão à?”



Tôi bật cười, gãi lòng bàn tay anh ấy hỏi: “Anh muốn đến không?”




Tôi bị người thân thuộc ôm siết, chóp mũi của anh chạm vào mặt tôi.



Nghiêng người sang, gác chân lên eo anh.



Anh cũng mở mắt, mơ mơ màng màng mỉm cười.



Những lúc thế này anh ấy cười đặc biệt ngu ngơ, nhưng tôi yêu thích vô cùng.



Tôi nhích lại gần ôm anh, vốn tính ngủ dậy sẽ ra ngoài dạo nhưng bây giờ không muốn rời khỏi ổ chăn tí nào.



Làm gì có chuyện nào hạnh phúc hơn là được ôm người yêu ngủ chứ?



Đến khi nhìn thấy ánh sáng cực Bắc là khoảng nửa đêm về sáng ngày Hạ chí.



Hai chúng tôi không ôm hi vọng lắm, vì thấy cơ hội tốt nhất sắp trôi qua rồi.



Tối ngồi uống rượu ở quầy bar thì nghe thấy người bên cạnh nói đêm nay có thể sẽ xuất hiện, chúng tôi cũng chỉ ôm tâm trạng tùy duyên thôi, đi theo mấy người đó về hướng quảng trường nhỏ lúc trước đã đón năm mới.



Khi Hạ chí, ban ngày ở thôn Bắc Cực rất dài, cảm tưởng như 24 tiếng đều là ban ngày.



Hai chúng tôi hòa mình vào dòng người, chưa kịp đến đấy thì bầu trời đã biến sắc.



Cảnh tượng hùng vĩ bất ngờ xuất hiện làm chúng tôi đều thất thần, khoảnh khắc đó dường như cả hai rơi vào một không gian khác, bị chấn động bởi ánh sáng cực Bắc sặc sỡ biến ảo.



Tất cả mọi người đều yên lặng, dù là những con ma men mới rồi còn đang lớn tiếng cãi vã.



Tôi sững sờ, bất ngờ bị kéo quay người lại, anh Bách Xuyên nhìn tôi nói: “Thời điểm thế này rất thích hợp để hôn nhau.”



Anh hôn tôi, tôi không nhắm mắt.



Trong thế giới ảo mộng lộng lẫy, chúng tôi nồng nàn ôm nhau hôn nhau tha thiết.



Giây phút này trong tim tôi không còn ai khác, cũng không có điều hối tiếc nào khác.



Suy nghĩ duy nhất trong tôi đó là vận mệnh quả thực đối xử với tôi rất tốt.