Sự Kiện Sát Nhân Tại Vịnh Thiên Nga

Chương 50 :

Ngày đăng: 03:08 19/04/20


Có lẽ tôi là người xui xẻo nhất thế giới.



Cũng có thể nói là thụ xui xẻo nhất thế giới.



Tôi chỉ muốn có một cuộc tình với người mình thích, đặc biệt là sau khi nhìn thấy người tẩm ngẩm tầm ngầm như Hình Bách Xuyên mà còn có thể gặp được người ăn ý.



Bao nhiêu năm rồi không về nước, mới vừa bước lên mảnh đất nhung nhớ đã lâu này, tôi ngay tức thời gặp được người trong lòng.



Nhưng dĩ nhiên, người trong lòng tôi chỉ muốn xem tôi là bạn giường, chỉ thế mà thôi.



Chúng tôi gặp nhau trong bar, anh ấy nghĩ tôi là sinh viên đại học, lúc chúng tôi lên giường anh gọi tên một người khác.



Lúc ấy tôi không để tâm lắm, về sau ngẫm lại mới phát hiện hóa ra người anh ấy tâm tâm niệm niệm lại là Lý Giang Lạc.



Thế giới này đúng là quá nhỏ bé, nhỏ đến nỗi làm tôi khó tin.



Lúc nhìn thấy Lý Giang Lạc trong tiệm cà phê tôi đã biết Hình Bách Xuyên xem trọng cậu ấy, nhưng hai người họ rất thú vị, hình như đang tránh né vấn đề đó.



Bọn họ không đồng thuận với nội tâm của chính họ, tôi chẳng quan tâm.



Khi đó chẳng quan tâm, nhưng sau này tôi tự xem mình là bà mai của họ.



Làm nhiều chuyện tốt cũng sẽ không được phúc báo, đây là câu nói kinh nghiệm xương máu của tôi.



Tôi làm mối bắc cầu giải đáp nghi vấn giải thích nghi hoặc cho họ, nhưng còn tôi thì sao? Chẳng phải chỉ là công cụ để người ta phát tiết tình dục thôi sao.



Tôi nghĩ mình không xứng với chức danh bác sĩ tâm lý, chữa được cho người khác mà không chữa được cho bản thân.



Biết rõ Từ Chiêu đặt toàn bộ tâm tư lên người Giang Lạc mà vẫn bám dính lấy người ta không mỏi mệt.



Tôi nôn nóng là vì thời gian tôi ở đây có hạn, nếu không thể nhân khoảng cơ hội ngắn ngủi này nhanh chóng có được tâm anh ấy thì có lẽ sau này hoàn toàn không còn cơ hội.



Con người tôi ấy mà, không bị vỡ đầu chảy máu thì vĩnh viễn không biết quay đầu.



Vì thế nên tôi ở bên Từ Chiêu ăn nhiều cay đắng.



Những tưởng sẽ được nếm quả ngọt sau bao cay đắng, nào ngờ đợi chờ tôi chỉ là sự lạnh lùng của anh ấy.



Chán quả nhỉ, đây là sự thật.



Dịch Lễ tôi đây không phải không có người nào cần, nhưng lại cứ khăng khăng vứt hết thể diện cận kề với Từ Chiêu, đến cùng tôi có ý đồ gì?



Sinh nhật anh ấy, tôi mua quà cho anh, ví tiền còn chưa kịp tặng thì đã bị tôi đốt cháy.



Vì khi chuẩn bị lấy quà ra thì tôi phát hiện ví tiền anh ấy đang dùng giống y đúc với cái mà Lý Giang Lạc đã mua trong cùng ngày đi với tôi.




Là dáng vẻ mất mát, tôi nhìn mà muốn phì cười.



“Anh vốn phải về.” Tôi nói, “Nhà anh bên đó, công việc của anh cũng ở bên đó, về nước chỉ là tạm thời mà thôi.”



“Anh nói ngày chúng ta gặp nhau… à không, ngày em tông anh, là anh đã chuẩn bị mua vé máy bay bay về phải không?” An Tư Niên vẫn cúi đầu.



Tôi ngẫm nghĩ, vò rối mái tóc mềm của cậu: “Ừ, em nói em có phiền không chứ, hại anh nán lại đây lâu như vậy, em không biết ở đây là anh đau lòng sao?”



“Anh còn thích thằng ngu kia hả?” Cậu ngẩng đầu cau mày nhìn tôi.



“Thằng ngu nào?” [truyenfull ăn cắp]



“Là thằng cảnh sát đó.”



Mẹ kiếp tôi dựa tường cười phá ra, cậu ta nói Từ Chiêu là thằng ngu, tôi rất thích câu đó.



Chúng tôi lần lượt dựa ra vách tường phía sau, ở giữa là hành lang của bệnh viện.



Tôi lắc đầu, nói: “Anh chỉ thích bản thân anh.”



Tôi nói thật, tim mệt rồi, không muốn yêu đương nữa.



Cả nửa buổi An Tư Niên cũng không hé răng, có người y tá đi qua lại, trộm liếc cả hai.



Qua thật lâu sau, cậu bước lại, bất ngờ ôm tôi.



“Em làm gì thế?” Tôi bị cậu dọa sợ, thiếu nữa vấp té.



“Quay về phòng bệnh.”



“Vì sao?” [sstruyen ăn cắp]



Cậu trả lời: “Em cũng chỉ thích anh, không muốn cho người khác nhìn anh!”



Tôi tên Dịch Lễ, cuối cùng cũng xuất viện.



Phía bên Canada thúc giục tôi quay về, tôi hỏi An Tư Niên trước khi lên máy bay: “Em có làm được không? Thi không đậu thì cũng đừng miễn cưỡng.”



Cậu kiên định gật đầu: “Lão Dịch à, lão yên tâm đi, cháu sẽ ngồi máy bay đến ngủ với lão, à không, đến ở cạnh lão.”



Hết 50.



– Toàn văn hoàn –