Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc

Chương 4 : Chiến Hoàng Bút dũng mạnh

Ngày đăng: 07:59 19/04/20


“Ngươi là ai? Tại sao ngươi biết được những chuyện này? Làm sao mới có thể trừ bỏ yêu liên?”



“Ta không biết!” Lão đầu không chút nể mặt lắc đầu, chờ hơn nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Nhưng ta biết một người biết cách trừ bỏ yêu liên.”



“Ai? Làm cách nào tìm được hắn?” Ánh mắt Già Lam sáng lên.



“Hắn là đồ nhi của ta, nhưng…” Trong ánh mắt lão đầu xẹt qua tinh quang, giọng điệu cực kì gian xảo: “Bản lãnh của hắn không thể truyền ra ngoài, trừ khi… ngươi bái hắn làm sư phụ.”



“Bái sư?” Già Lam có chút do dự, từ trước tới nay, nàng không hề thích bị người khác trói buộc. Có sự phụ, nàng chắc chắn sẽ bị sư phụ quản lí, hơn nữa, còn được tặng thêm một sư tổ. Thoáng một cái, thân phận của nàng bị tụt xuống hai cấp…



“Ngươi không muốn thì thôi, cùng lắm thì chết đi, mười tám năm sau ngươi lại là một đóa hoa nhỏ!” Giọng điệu của lão đầu kia thật sự rất đáng ăn đòn!



“Ta chưa nói không muốn.” Khóe miệng Già Lam run rẩy, nàng không cam lòng phải chết thế này, nàng còn phải đi tìm cô cô của nàng, nàng còn muốn trở thành kẻ mạnh để tung hoành ngang dọc trong thế giới này!



Lão đầu vén áo choàng, ngồi xuống mép giường, điệu bộ mười phần nghiêm túc: “Nếu ngươi muốn liền hướng ta dập đầu sáu cái, ba cái dành cho lão sư tổ là ta, ba cái là tat hay sư phụ ngươi nhận.”



Như vậy cũng được à? Già Lam có cảm giác mình bị lừa lên thuyền giặc, khẽ cắn môi, trái tim khẽ rung một cái, nàng quỳ xuống.



Thùng thùng thùng thùng thùng thùng!



Sáu cái dập đầu, không có ăn bớt ăn xén một cái.



Tính cách già Lam Như vậy đó, nếu không làm thì thôi, nhưng khi đã làm thì phải làm thật nghiêm túc. Hôm nay nàng nhận sư phụ và sư tổ, đó chính là chuyện cả đời, vì một ngày làm thầy cả đời làm thầy…



Đúng rồi, sư phụ của nàng là nam hay nữ nhỉ?




“Đầu năm nay, nghề nghiệp yêu thích chính là kiếm tiền, ai kêu chúng ta không có thiên phú trở thành Ngự bảo sư?”



“Nhưng mà đừng lo, Bảo Khí Các có Ngự bảo sư riêng biệt, chỉ cần ngươi mua pháp bảo của bọn họ, bọn họ sẽ chủ động cung cấp Ngự bảo sư phụ vụ cho ngươi, khiến cho ngươi không cần lo lắng chuyện về sau…”



Lông mi Già Lam rung rung, thì ra ở thế giới này Ngự bảo sư rất hiếm. Rốt cuộc, nàng cũng tìm được con đường kiếm tiền rồi. Song, chuyện kiếm tiền, trước gác qua một bên đi. Hôm nay, mục đích của nàng tới đây không phải là kiếm tiền, mục đích chủ yếu của nàng chính là đi tìm vị sư phụ chưa từng gặp mặt của mình.



Đang suy nghĩ, bên cạnh có người đụng nàng, thì ra có người khiêng một cái rương ra khỏi đại môn.



Theo sát bên người nàng đi qua, ánh mắt Già Lam xẹt qua một hào quang khác thường, chợt lóe rồi biến mất. Lòng của nàng khẽ rục rịch, bất thình lình cảm xúc của nàng đột nhiên nhấp nhô cuồn cuộn. Ngay cả chính nàng cũng không rõ nguyên do. Nàng xác định chính mình khác thường, e rằng là có liên quan tới vật bên trong cái rương.



Bên cạnh Bảo Khí Các có con hẻm nhỏ. Nàng đuổi theo người nọ, theo dõi một hồi, nàng thấy người kia đem cái rương vứt bỏ rồi, sau đó bỏ đi. Lúc này nàng mới xuất hiện.



Là một thanh thiết kiếm không hoàn chỉnh, phía trên có một Đài Tiễn Thạch vừa dày vừa nặng, giáp trụ tàn tạ, nhân thú bạch cốt… Đủ loại rác bỏ đi, có lẽ mấy thứ này chính là bảo vật mà Bảo Khí Các khai quật từ cổ mộ Tiên Ma. Nàng dường như có thể ngửi thấy hơi thở cổ xưa mà mục nát.



Trong đống rác này, đột nhiên có thứ gì đó đùn lên, nhảy vào mi mắt của nàng.



Đó là một cây bút lông sói màu đen, trên cán cây viết có vết tích loang lỗ, giống như là một loại vũ khí được khắc hoa văn, nó khẽ run run chui từ đống rác ra, phóng một cái tới trước mặt Già Lam.



Già Lam nhìn nó, trợn tròn hai mắt, rơi vào tình trạng hóa đá.



Đợi tới lúc hai tay truyền đến một trận đau nhói, Già Lam mới hồi hồn, ngay lập tức, nàng cảm thấy lòng dạ của mình dường như hòa nhập vào cây bút, cây bút này tựa như biến thành một phần của thân thể nàng.



“Ta là Chiến Hoàng Bút, sau khi ta tỉnh dậy ngươi là người đầu tiên ta nhìn thấy, ngươi liền là chủ nhân của ta!”