Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc

Chương 5 : Đi con đường của kẻ khác, để cho kẻ khác không có đường để đi

Ngày đăng: 07:59 19/04/20


Trong chỗ u tối, Già Lam nghe được âm thanh trầm dày từ tính của một nam tử. Tiếp đó…



Phốc phốc phốc phốc… Kinh mạch trong cơ thể, từng luồng nhiệt màu trắng tùy ý xuôi theo dòng nước, kinh mạch cả người lập tức thông suốt, dồi dào khí huyết. Luồng nhiệt ở bên trong đan điền chuyển động một chốc lát, dần dần lên trên đỉnh, hình thành một sức mạnh di chuyển hùng vĩ cuồn cuộn. Ý nghĩ vừa chuyển động, Già Lam liền ngồi thiền, tiến vào cảnh giới quên chính mình.



Hai gã hộ vệ của Triệu gia, nhận lệnh của nhị tiểu thư, sau khi phát hiện Già Lam xuất hiện ở cửa Bảo Khí Các, bọn họ liền đi theo đuôi nàng đến hẻm nhỏ.



Cả hai đều trợn to đôi mắt.



Không gian ngõ hẻm nhỏ hẹp, giống như ở một nơi xa, tự tạo thành một thế giới khác. Linh khí ở bốn phía chấn động, thiết kiếm, tiển thạch tồi tàn, khôi giáp rách nát… Kèm theo linh khí chấn động, đánh vào tường một cái, phát ra âm thanh leng keng của kim loại.



Trình độ của Già Lam, nâng cao từng chút một…



Hạ phẩm Linh giả cấp hai, trung phẩm Linh giả cấp hai, thượng phẩm Linh giả cấp hai… Tột cùng… Đột phá!



Linh giả cấp ba!



Trường kiếm trong tay hai gã hộ vệ bất tri bất giác rơi xuống đất, quai hàm của bọn họ hạ thấp xuống… Hạ thấp xuống… Hạ thấp xuống. Sau đó rơi xuống đất lúc nào cũng không biết, thiên tài bọn họ đã từng thấy, nhưng chưa từng thấy người… Người… Kinh khủng như vậy… Cơ bản chính là một quái thai mà!



Thanh âm loảng xoảng của trường kiếm rơi xuống đất, khiến Già Lam thức tỉnh, nàng từ trong cảnh giới kỳ diệu tỉnh lại.



Ngoảnh đầu lại, nàng phát hiện hai gã hộ vệ nhà họ Triệu.



“Tìm ta có chuyện gì không?” Già Lam hết sức bình tĩnh.



Hai gã hộ vệ rất nhanh liền tỉnh táo lại, song song cúi người nhặt kiếm lên, hừ lạnh một tiếng: “Già Lam, ngươi hại tiểu thư nhà ta thật thê thảm, bây giờ bọn ta tới báo thù cho tiểu thư nhà ta!”



Hai người bọn họ đều là Kiếm sĩ cấp ba, đối phó với một gã Linh giả cấp ba vừa mới thăng cấp, căn bản không thanh vấn đề, ý chí chiến đấu của hai người bay lên cao. Nhanh chóng thay Triệu gia đem vị thiên tài này bóp chết từ khi còn trong trứng nước. Đây là trách nhiệm của bọn họ!




“Môi trường của Bảo Khí Các đúng là không được tốt lắm, làm sao lại để chó điên chạy loạn cắn người vào đây?” Già Lam ngoáy ngoáy lỗ tai, nhíu mày.



"Già, lam! ——" Triệu Thanh Lan tức giận đến các cơ trên mặt cũng co rút, nàng cư nhiên dám coi thường mình, xem mình như không khí.



Lần này, Già Lam mới có phản ứng: “Ngươi đang kêu ta à? Ta tưởng rằng… Tiện nhân là tự xưng của ngươi chứ!”



Lời nàng vừa nói, mọi người vây xem cảm thấy hơi thở như bị nghẹn trong cổ họng, còn chưa lên tới miệng, tiếng cười to liền vang lên. Mọi người cười như điên không ngừng lại được.



Triệu Thanh Lan cảm thấy yết hầu nóng rát, có chút ngọt tanh, nhưng bị nàng cố gắng nuốt xuống. Tức điên! Ả tức điên rồi!



(Ngữ: =] hộc máu rồi, chị iu lị hại lị hại)



“Ha ha ha, thật là lợi hại! Nàng ta đúng là có bản lãnh đem người đang sống sờ sờ chọc tức chết. Nhân tài nha!” Mục Tư Viễn vừa cười hô hố, vừa lộ ra vẻ mặt suy nghĩ lại khâm phục: “Thật thú vị! Một người bình thường luôn rụt rè nhút nhát, nhưng tâm tư lại nhanh nhẹn như vậy, Triệu Thanh Lan đúng là đồ óc heo ngu như lợn, bị tức chết cũng đáng đời!”



Nghe lời Mục Tư Viên nói, ánh mắt của Sở Chiêu Viêm càng thêm thâm trầm khó lường, nếu như vừa rồi hắn không nhìn lầm, bóng đen rời đi kia rất giống nàng. Từ khi nào nàng ta trở nên lợi hại như vậy?



Một gian phòng khách quý ở lầu hai, từ vị trí của nó, có thể quan sát mọi xó xỉnh ở trong đại sảnh.



Màn cửa sổ được hai cây ngón tay vén lên, lộ ra một khuôn mặt tuyệt mĩ thanh thuần, mắt phượng híp lại, một nam tử lười biếng nghiêng người dựa vào bệ cửa sổ, ánh mắt nhìn xuống đám người ở phía dưới.



“Tiểu tử kia thật sự rất có ý tứ!” Giọng nói từ tính vang lên một cách tự nhiên, tà mị khiến lòng người bị mê hoặc.



“Chủ nhân đang nói ta sao?” Một con thú nhỏ màu trắng vui vẻ đẩy ra mái tóc đen như mực của hắn đang rũ trên đầu vai xuống, chiếm vị trí dành riêng của nó, phát hiện tầm mắt của chủ nhân nó rơi vào lầu dưới, Tiểu Tị Khổng không nhịn được ghen tỵ: “Người xấu xí! Người xấu xí!”



Nam tử liếc mắt nhìn nó, nhợt nhạt mỉm cười.