Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc

Chương 6 : Không cầm tiền của bằng hữu mua hư vinh!

Ngày đăng: 07:59 19/04/20


“Triệu tiểu thư, hai món bảo vật người muốn đã đến rồi.” Quản sự (*) Bảo Khí Các vừa vặn trở lại, trong tay cầm theo hai món bảo khí hợp với nhau.”



(*)Người quản lí.



Ánh mắt Già Lam chớp động, giống như tùy tiện hỏi: “Hai món bảo khí này đúng là đồ tốt, đã có người nào trả tiền chưa?”



“Chưa có! Từ trước tới nay, Bảo Khí Các của chúng ta có quy tắc chính là trước tiên nghiệm hàng, sau đó mới trả tiền.” Quản sự mỉm cười nói.



“Ta muốn nó, ta trả bạc gấp đôi.” Nói xong, Già Lam quay đầu hỏi Tống Thiến Nhi: “Ngươi có mang đủ bạc hay không?”



Tống Thiến Nhi gật đầu như giã tỏi: “Đủ! Đủ! Tống gia của ta thứ khác thì không có, chứ bạc thì chúng ta có nhiều vô số kể!”



Mọi người im lặng ko nói đc câu nào, lời nói này thật sự là rất vênh váo! Những thứ khác họ không có nhưng bạc thì họ không thiếu. Đúng là chỉ có Tống gia giàu nhất thành Lạc Xuyên mới nói được lời kiêu ngạo như thế.



Triệu Thanh Lan vừa mới bị Già Lam chọc giận suýt hộc máu, bây giờ thấy nàng công khai khiêu khích, ả hạ quyết tâm, cắn răng nói: “Ta trả gấp ba! Món bảo khí này nhất định là của ta!”



“Gấp ba? Đường đường là quý tộc tiểu thư của Triệu gia, ngươi cũng không biết ngượng mà ra giá này à?” Già Lam khẽ cười nhạo.



“Vậy ngươi có tăng giá hay không?” Triệu Thanh Lan trừng mắt hạnh.



“Ta ra giá…” Già Lam vươn một ngón tay lên, nàng vừa định ra giá cao hơn ả một chút, nàng mới không có dần như vậy, thật sự cùng ả ta đấu giá. Ai ngờ, Tống Thiến Nhi đột ngột cướp lời của nàng: “Bọn tar a giá gấp mười lần!”



Già Lam lảo đảo một cái, cô gái này đột nhiên trở nên mạnh mẽ, sức bật kia quả thật rất là trâu!



Tống Thiến Nhi lén nhìn bộ dạng như bị bệnh của nàng, nàng ta xít lại gần bên cạnh Già Lam, nhỏ giọng nói: “Không phải ngươi muốn tar a giá gấp mười lần hay sao?” Tống Thiến Nhi liếc mắt nhìn ngón tay của Già Lam còn đang chỉ thẳng lên trời, à thì ra nàng đã hiểu lầm.
Hai người bạn của ả chột dạ cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ, nếu hôm nay các ả hỏi Triệu Thanh Lan mượn bạc, chưa chắc gì Triệu Thanh Lan ả dám cho bọn họ mượn, cho nên, ả có tư cách gì trách cứ các nàng!?



Già Lam xúc động nhìn xấp ngân phiếu trên tay, lại đem xấp ngân phiếu trả lại cho Tống Thiến Nhi, vỗ vỗ đầu vai của nàng ta: “Số ngân phiếu này ngươi giữ lại đi!”



Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tống Thiến Nhi, Già Lam cười xán lạn, nhìn thẳng vào mắt Tống Thiến Nhi, nàng gằn từng chữ: “Chúng ta là bạn bè, ta tuyệt đối sẽ không dùng tiền của bạn mình để mua hư vinh!”



Giờ khắc này, ánh mắt sáng rực khiếp người, long lánh hào quang của nàng tỏa sáng. Mọi người không nhìn thấy gương mặt xấu xí của nàng, mà chỉ thấy ánh mắt sáng kinh người và tâm hồn kiêu ngạo bất khuất của nàng!



Nhóm người vốn đang nghị luận xôn xao bỗng nhiên im lặng xuống, cả không gian lặng ngắt như tờ. Một lần nữa, bọn họ có nhận thức mới đối với Già Lam, nghe đồn nàng phế vật vừa xấu xí, lại không có linh lực.



Không thể cầm tiền của bằng hữu mua hư vinh!



Lời của nàng khơi dậy lòng đồng cảm của mọi người, chỉ có bạn bè thật sự, mới không cầm tình hữu nghĩ quý báu giữa bọn họ để đổi lấy lợi ích và hư vinh.



Một gương mặt xấu xí như vậy, trong nháy mắt tỏa ra sức hấp dẫn khó tả bằng lời, thật sự hấp dẫn ánh mắt của người nhìn!



Tống Thiến Nhi nhìn ánh mắt của Già Lam, trong lòng nàng kích động vô cùng, nàng rất muốn nói cho Già Lam biết, trong lòng của nàng cũng nghĩ giống như vậy, nàng tuyệt đối sẽ không đem tình bạn của bọn họ trao đổi lấy bất cứ lợi ích nào!



Sở Chiêu Viêm và Mục Tư Viễn đứng trong đám đông liếc nhìn nhau, lần thứ hai, ánh mắt hai người nhìn về phía Già Lam sinh ra một chút tán thưởng. Suy cho cùng, không tính tới những phương diện khác, chỉ cần nhìn thái độ thật tình của nàng đối đãi với bạn mình, cũng đã giành được sự tán thưởng và tôn trọng của bọn họ.



Sắc mặt của Triệu Thanh Lan và hai đồng bạn của ả càng ngày càng đỏ, thấy tình bạn giữa Tống Thiến Nhi và Già Lam càng sâu, tựa như ám chỉ tình bạn giữa bọn họ có bao nhiêu giả tạo rẻ mạt!



Để làm dịu bầu không khí xấu hổ và khó chịu này, Triệu Thanh Lan lên tiếng: “Nói mấy thứ này để làm gì? Ngươi có bản lĩnh thì đem bạc ra đây, đem hai món bảo khí này mua đi!”