Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc

Chương 53 : Đi cùng với bốn tên quái thai,

Ngày đăng: 08:00 19/04/20


Giải quyết hai cao thủ linh tôn dễ dàng như vậy ư? Hiệu suất có phần hơi quá...



Già Lam chậm rãi thu hồi suy nghĩ, thuận tay nhận Chiên Vương Kiếm, ánh mắt nhìn Tần quản gia thêm vài phần tìm tòi nghiên cứu.



Hắn sở hữu thuật độn thổ, còn có thể tự do chui tới chui lui trong lòng đất, lại không bị đất và nước xâm nhập, thực lực thế này e là cao hơn hai cao thủ linh tôn.



Mặc dù là nghênh đón chính diện, hắn hoàn toàn có năng lực chiến thắng.



“Tần quản gia, ngươi đúng là chân nhân không lộ tướng.” Nàng cố ý trêu ghẹo hắn.



“Già Lam tiểu thư đang khen ta à? Thật ra, ta...cũng cảm thấy như vậy!” Tần quản gia mỉm cười nói.



Quả nhiên, chủ nào thì tớ nấy. Đều tự kỷ, không biết xấu hổ như nhau.



Già Lam xem độ nặng nhẹ của Chiến Vương Kiếm trong tay, ước lượng nó không nhẹ, thân kiếm được làm bằng vàng ròng chừng hơn mười cân (1 cân = [​IMG] kg). Nếu đem thanh kiếm này bán theo trọng lượng vàng, ước chừng giá trị cũng được hơn mười cân hoàng kim.



Nhưng mà, giá trị thật chính là thuộc tính thượng phẩm trên thân kiếm của nó. Nếu là đạo khí, nhất định sẽ có khí hồn, thu phục nó trước cái đã.



Hai tay Già Lam cầm hai đầu kiếm, bắt đầu sử dụng ngự bảo thuật. Chậm rãi truyền đạt suy nghĩ cho Chiến Hoàng Bút, Chiến Hoàng Bút ngửi được hơi thở của hồn khí thượng phẩm, nóng lòng muốn nếm thử lâu lắm rồi, không đợi nàng kêu, nó liền dò xét vào trong Chiến Vương Kiếm.



Ánh sáng vàng mạnh mẽ hung hăng đánh vào kiếm hồn của Chiến Vương Kiếm, ghi xuống hai chữ ‘Già Lam’.



Nương theo ánh sáng vàng che lấp toàn thân Chiến Vương Kiếm, mọi người không có nhìn ra điều khác thường, nhưng bọn họ cảm thấy ánh sáng trên thân kiếm càng ngày càng chói lọi. Đáy mắt ngập tràn hâm mộ, thầm nghĩ, nếu Chiến Vương Kiếm là của bọn họ, thật tốt biết bao?



“Chiến Hoàng, ngươi cắn nuốt hồn khí của nó hết đi, giữ thanh kiếm này lại chỉ thêm phiền toái.”
Phượng Thiên Sách: “Tiểu Lam Lam, lần đầu tiên cùng ta dạo bước ngắm cảnh trong rừng, có phải rất vui hay không?”



Già Lam: “....”



Mộc Tây Dao: “Sách Sách! Chúng ta đừng nói chuyện với người xấu xí, rất phá hư cảnh đẹp!”



Phượng Thiên Sách: “Tiểu Lam Lam, có thích thanh kiếm kia không? Nếu nàng thích, sau này ta làm một thanh kiếm giống nó như đúc.”



Già Lam: “. . .”



Phượng Thiên Dục và Mộc Tây Lâm đi tuốt đằng trước mở đường, nghe ba người phía sau đối thoại, Phượng Thiên Dục có ý nghĩ rất muốn chạy khỏi đội ngũ này.Ở chung với ba tên quái thai, hắn sắp điên rồi, không, là bốn tên mới đúng!



Hắn liếc mắt nhìn Mộc Tây Lâm đi ở bên cạnh, từ đầu tới cuối, cái tên này luôn mang vẻ mặt cương thi, thân thể lực lưỡng to khỏe, cao hơn hắn một cái đầu, tạo hình tương phản với hắn rất nhiều, khiến hắn có cảm giác bản thân rất dễ bị gió thổi bay, rất yếu đuối.



Chắc điên mất! Đi chung đường với đám quái thai này, hắn có thể kiên trì tới bây giờ, có dễ đâu nè.



Đi một đoạn đường, phía trước liền xuất hiện một ngã ba, chia thành ba con đường khác nhau,năm người dừng lại, đang suy nghĩ xem nên đi con đường nào?



Đột nhiên, bên trái truyền đến tiếng kêu và tiếng đánh nhau, thu hút sự chú ý của năm người bọn họ.



“Hình như là âm thanh của Tam hoàng tử và Uất Trì.” Phượng Thiên Dục nghe giọng nói của hai người kia, không thèm suy nghĩ, lập tức chạy về phía phát ra âm thanh.



“Nhị đệ, bọn họ còn có thể nói chuyện, chứng tỏ bọn họ chưa có chết, ngươi cần gì gấp gáp như vội đi đầu thai vậy chứ?” Nghe giọng điệu của Phượng Thiên Sách từ sau lưng truyền tới, thân ảnh Phượng Thiên Dục ở trên lảo đảo một cái, nhưng không có ngừng lại, tiếp tục chạy về con đường cuối cùng.