Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc

Chương 57 : Lẽ nào…hắn chính là sư phụ?

Ngày đăng: 08:00 19/04/20


Già Lam thu hồi tầm nhìn, nhìn chung quanh một vòng. Quả nhiên, trong rừng rậm, xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp cây cối, nàng có thể nhìn ra bóng dáng quen thuộc.



Quần áo màu lam hòa vào màu xanh thẳm của bầu trời, hắn ung dung đi tới, rừng cây bốn phía không thể nào ngăn cản hắn, người không biết căn bổn không thể nghĩ hắn là người mù.



"Nạp Lan Tiêu Bạch. . ." Phượng Thiên Sách cúi đầu nở nụ cười, trong nụ cười ngập tràn quỷ dị.



“Thì ra hắn chính là Nạp Lan Tiêu Bạch?” Hoa Ti Lung vừa thấy Nạp Lan Tiêu Bạch, đáy lòng liền sinh ra tò mò: “Nghe nói hắn là người mù, sao ta thấy không giống gì hết?”



“Người mù nhưng tâm không mù.” Phượng Thiên Sách lơ đãng nói một câu, khiến mọi người đều chấn động.



Hoa Ti Lung nhìn hắn, không nhịn được nổi lên hoa đào: “Sách Sách, ngươi đúng là học sâu biết rộng, ta rất sùng bái ngươi!”



Lại thêm người sùng bái Phượng Thiên Sách một cách mù quáng, Già Lam không nhịn được trợn mắt, thật sự không hiểu Phượng Thiên Sách có cái gì mà bọn này sùng bái?



“Ê! Ai cho ngươi dùng ánh mắt sắc mị mị như vậy nhìn hắn! Chỉ có mới được dùng ánh mắt đó nhìn hắn thôi nhá!! Những người khác đều không được!!!” Đột nhiên, Hoa Ti Lung nổi bão với Già Lam.



Già Lam chẳng hiểu gì cả, nàng dùng ánh mắt sắc mị mị nhìn Phượng Thiên Sách? Làm ơn mở to mắt nhìn cho rõ đi, nàng dùng ánh mắt khinh bỉ, nghi ngờ nhìn hắn đó nhá!!!



Phượng Thiên Dục đứng im lặng bên cạnh không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên hô to: “Ta nhớ rồi! Ta nhớ gian phu trong rừng trúc là ai rồi. Đại ca, Nạp Lan Tiêu Bạch chính là gian phu của Già Lam!”



Một câu như sét đánh, đánh mọi người ngoài cháy sém, trong non mềm.



Nạp Lan Tiểu Bạch cư nhiên là gian phu? Ánh mắt mọi người nhìn về phía Nạp Lan Tiêu Bạch có biến đổi, Nạp Lan Tiêu Bạch đẹp như tiên, đột nhiên trên đầu xuất hiện hai chữ ‘gian phu’ lấp la lấp lánh — —



Già Lam không nói gì. Trí tưởng tượng của Phượng Thiên Dục hình như quá mức phong phú? Nàng và Nạp Lan Tiêu Bạch đơn độc ở chung phòng có một lúc thôi mà biến thành gian phu dâm phụ rồi? Quay đầu nhìn Phượng Thiên Sách, đột nhiên, nàng có chút để ý suy nghĩ của hắn.



Thấy Phượng Thiên Sách làm như không có chuyện gì phe phẩy quạt, cười nhạt: “Ha ha! Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Nạp Lan Tiêu Bạch, ha ha , ta đây liền yên tâm.”



Phượng Thiên Dục lo lắng: “Đại ca, ngươi không lo lắng à?” (TN: Hớ hớ, bé Dục đồng ý Lam Lam là chị râu rùi à :-?)



“Cái này có gì phải lo? Ta đẹp trai hơn hắn, ánh mắt cũng tốt hơn hắn, người mù cũng chọn ta. Huống chi, Tiểu Lam Lam là người cao nhã, thanh khiết, làm sao nàng ấy lại bỏ ngọc mà chọn ngói chứ?” Hắn híp mắt nhìn Già Lam, chẳng biết hắn lấy tự tin ở đâu ra, Già Lam suýt chút nữa cũng bị lây.




Trong nháy mắt, năm đạo sét ầm ầm đánh xuống, sấm chớp rền vang, vách núi phía sau Già Lam bị chẻ ra, toàn bộ vách đá bị chia năm xẻ bảy.



Mọi người thất kinh, chia nhau chạy. Cái thằng điên Bá Hầu Trường Dã, hắn muốn chôn tất cả mọi người ở tại vách đá dựng đứng sao?



Ba đạo sấm sét cùng lúc đánh về phía Già Lam, phía trước, phía sau, bên cạnh đều có lỗ hổng, bên còn lại của nàng chính là vực sâu.



Nàng kinh hô một tiếng, khối đá dưới chân nàng bắt đầu lung lay, cuối cùng không chịu nổi trọng lượng của nàng, cả người nàng ngã xuống.



Không chỉ thế, một thanh Chiến Vương Kiếm ập xuống, hướng ngực nàng đâm tới, một đòn trí mạng!



Thân thể Già Lam rơi xuống, bên trên còn có Chiến Vương Kiếm chuẩn bị lấy mạng nàng. Nàng sinh ra tuyệt vọng… Chẵng lẽ chết như vậy? Mạng sống lần thư hai của nàng chỉ tới đây thôi sao?



Nàng chậm rãi nhắm hai mắt, trong nháy mắt bản thân trầm tĩnh lại, lẳng lặng chờ thần chết phán quyết.



Đột nhiên, cơ thể nàng bị kiềm hãm, có người nắm lấy tay nàng.



“Tiểu Lam Lam, nắm chặt tay ta.”



Thanh âm của Phượng Thiên Sách.



Già Lam mở mắt. Thấy Phượng Thiên Sách cùng nàng rơi xuống vực sâu. Nhìn gương mặt, dường như đã qua mấy đời, có một loại cảm xúc không rõ lan tỏa ra,



Nàng vươn tay, nắm chặt tay hắn.



“Chủ nhân! Ta tới cứu ngươi!” Nhìn lướt qua đầu vài của Phượng Thiên Sách, nàng thấy không tước nhỏ màu trắng, xé gió phá không mà đến, rất nhanh liền tới gần bọn họ.



“Chủ nhân?” Già Lam kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn vào đáy mắt Phượng Thiên Sách, suy nghĩ của nàng đều rối loạn.



Lẽ nào… hắn chính là sư phụ?