Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc

Chương 58 :

Ngày đăng: 08:00 19/04/20


Chủ nhân của Thiên Thiên không phải sư phụ của nàng còn có thể là ai?



Già Lam cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng, làm sao có thể? Người sư phụ đức cao vọng trọng, vĩ đại như trích tiên trong mắt nàng, làm sao có

thể là người đàn ông đanh đá hoang đường, sớm chiều ở chung này cơ chứ?



Không thể nào! Không thể nào! Nhất định là nàng bị ảo giác trước khi chết rồi.



Tiếng gió thổi bên tai càng lúc càng lớn, làm thính giác nàng ù ù. Đầu

óc nàng càng lúc càng mù mờ, dần dần mất đi tri giác, dần dần mất đi tri giác, giây phút hấp hối sau cùng, nàng thật sự cảm nhận được nhiệt độ

cơ thể của Phượng Thiên Sách, ấm áp như vậy, an toàn như vậy.



Trước khi chết, có người ở cùng với nàng, nàng không còn là người cô đơn nữa, cảm giác này thật tốt…



Vách đá cheo leo, Nạp Lan Tiêu Bạch dừng ở mép vách đá, nghiêng tai lắng nghe âm thanh dưới vách đá, cả người hắn chìm đắm vào bầu không khí rất khó diễn tả, là mờ mịt, là rét lạnh, như tiên đọa lạc hay là…



Mười sáu cao thủ kiếm sư đồng loạt nhìn bóng lưng của chủ tử mình, nhưng không ai dám tới gần hắn.



“Nạp Lan Tiêu Bạch, ngươi cũng muốn nhảy xuống cứu nàng sao?” Bá Hầu

Trường Dã trôi lơ lửng trên không trung, từ trên cao nhìn xuống, ngó

xuống nhóm người đứng bên dưới, hắn giống như ông vua nắm quyền điều

khiển sống chết của mọi người.



Nạp Lan Tiêu Bạch không lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng ở mép vách núi,

hơi thở của hắn càng mờ ảo giống như thiên thần có thể mọc cánh bay đi

bất kì lúc nào.



“Trong mắt bổn vương, người có năng lực đánh ngang tay với bổn vương chỉ có Nạp Lan Tiêu Bạch ngươi thôi. Hôm nay, bổn vương thưởng cho ngươi cơ hội quyết chiến với bổn vương, ngươi nhận thách thức đi.” Giọng điệu đủ hống hách.



Bỗng nhiên, Nạp Lan Tiêu Bạch cười nhạt, nụ cười mờ ảo mà nhẹ nhàng:

“Sớm muộn gì ta với ngươi cũng đánh một trận, nhưng, không phải hôm

nay.”



Hắn xoay người, nói với mười sáu cao thủ kiếm sư: “Chúng ta đi thôi!”



“Không ai có thể cự tuyệt khiêu chiến của bổn vương.” Bá Hầu Trường Dã híp mắt, đáy mắt tràn ngập rét lạnh.



Hắn tung chưởng về phía Nạp Lan Tiêu Bạch, năm đạo sét đồng loạt rơi xuống!



‘Rào rào!’ Tấm màn nước trong xanh nhô lên, tạo thành một rào cản lớn ngăn cản tầm mắt của mọi người.



Năm đạo sét cùng rơi vào ràn cản trước mặt, giống như năm ngón tay đấm vào vải bông. Biến thành nỏ mạnh hết đà.



“Ừ?” Mắt Bá Hầu Trường Dã sáng lên, chiết xạ ánh sáng trong đôi mắt, chiến ý càng ngày càng đậm.



“Nạp Lan Tiêu Bạch, từ nay trở đi, bổn vương chính thức cho phép ngươi

trở thành đối thủ của bổn vương.” Lúc trước vừa vặn chỉ là miễn cưỡng

có tư cách, bây giờ mới chân chính có tư cách, tư duy của Hoàng Kim

Chiến Vương đúng là nằm ngoài dự đoán của mọi người, kiêu ngạo hết chỗ

nói.



Chờ rào chắn trong xanh hạ xuống, nào còn bóng dáng Nạp Lan Tiêu Bạch và mười sáu cao thủ kiếm sư? Chiến kỹ thần kỳ như vậy, càng khiến chiến ý

trong mắt Bá Hầu Trường Dã nồng nặc hơn. Quả nhiên, hắn không chọn sai

đối thủ. Nạp Lan Tiêu Bạch tuyệt đối là đối thủ tốt nhất!



Bá Hầu Trường Dã cười dài một tiếng, xoay người nghênh ngang rời đi.



“Đại ca!”



“Sách Sách!”



“Phượng Thiếu!”



Ba người Phượng Thiên Dục, Mộc Tây Dao và Hoa Ti Lung đứng ở vách núi,

nhìn bóng dáng đã biến mất dưới vách núi, trái tim vô cùng đau khổ. Mặc
Già Lam nhìn khuôn mặt đắc ý, hưởng thụ của hắn, tức giận đến lệch mũi.

Nếu sớm biết Phượng Thiên Sách là sư phụ nàng, nàng thà chết cũng không

chịu bái sư.



Thứ nhất, tuổi tác cả hai không kém là bao, nhìn cỡ nào cũng không giống thầy trò.



Thứ hai, người này không hề có bộ dạng của sư phụ, suốt ngày chỉ biết

trêu đùa nàng, thường bắt nạt nàng, đây là thái độ nên có của người thầy hay sao? Thật là bực mà!



Xét cho cùng, đáng giận nhất chính là sư tổ! Nếu không phải hắn bảo nàng bái sư, nàng sẽ không quen biết tới tên sư phụ vô lương này.



Ngày đó, nàng xem xét độ tuổi của sư tổ, ước chừng bảy, tám mươi tuổi;

suy ra đồ đệ của ông cũng khoảng bốn, năm chục tuổi. Ai ngờ, đồ đệ của

ông lại trẻ như vậy, chỉ có hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi à.



Bị lừa rồi! Nàng bị lừa rồi!



“Ông già ghê tởm! Ta đâu đắc tội ông, sao lại hại ta!?”



Phượng Thiên Sách cười khẽ: “Chính cái gọi là có trò tất có thầy, đây là chuyện rất bình thường, nàng chậm rãi tập cho quen đi.”



Hắn cố ý nói ngược câu ‘có thầy tất có trò’ thành ‘có trò tất có thầy’,

chẳng phải nói hắn làm sư phụ vô lương là do bị đồ đệ vô lương là nàng

ảnh hưởng, còn sư tổ vô lương thì bị hắn ảnh hưởng, phản ứng dây chuyền

này xét tới cùng đều do Già Lam nàng?



Hít sâu một hơi, Già Lam uể oải ngã xuống giường, cái lô-gic gì vậy?

Nàng cảm thấy cuộc sống sau này của mình có thể nói cực kì u ám, không

bao giờ nhìn thấy ánh sáng nữa.



“Ta muốn phản bội sư môn, ngươi trục xuất ta đi!” Nàng suy sụp tinh thần ngã xuống giường, bắt nàng kêu Phượng Thiên Sách là sư phụ, quả thật

đúng là giày vò, đánh chết cũng không gọi đâu.



“Dựa theo quy củ của bổn môn, phản bội sư môn sẽ bị chặt hai tay, hai

chân, phế bỏ công phu, nàng xác định nàng muốn phản bội sư môn?” Đột

nhiên, Phượng Thiên Sách nghiêng người kề sát nàng, dùng vẻ mặt nghiêm

túc nói chuyện.



Già Lam hung hăng trừng hắn, căn bản không tin lời hắn, ăn vạ: “Khi ta

bái sư chỉ có sư tổ, không có bái ngươi, cho nên chúng ta không có quan

hệ sư đồ, hoàn toàn không tính.”



Đúng! Lý do này rất thỏa đáng! Nàng chỉ dập đầu sáu cái với sư tổ, cho

dù là bái đường thành thân cũng phải có phu thê giao bái mới tính là

hoàn thành hôn lễ, cho nên bọn họ không tính là hoàn thành lễ bái sư?



Phượng Thiên Sách lười biếng nằm xuống bên cạnh nàng, thở dài: “Sư phụ

nhất định chưa có nói với nàng, môn phái của chúng ta có một quy củ? Lễ

bái sư, chỉ cần có một người trong môn phái chứng kiến, dù là người

chết, cũng có thể tính là hoàn thành lễ. Nghi lễ bái sư chính là việc

thần thánh, một khi đã được công nhận, nếu đương sự phủ nhận, sẽ chịu

môn phái xử phạt.”



“Xử phạt gì?” Già Lam liếc hắn một cái, nàng cảm thấy mình hình như bị

gạt gia nhập một tổ chức tà giáo, lại không biết thế lực của tổ chức tà

giáo này có bao lớn?



“Xử phạt có nhẹ có nặng, nhẹ thì cắt đứt tay chân, phế bỏ võ công, nặng

thì ném vào Vạn Xà Quật (*Hố rắn), để cho đám rắn cắn tới chết, còn một

hơi thở cũng không được thả ra.”



Già Lam rùng mình, tưởng tượng đến cảnh bị hàng vạn con rắn cắn chết, cả người liền run rẩy.