Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc

Chương 60 :

Ngày đăng: 08:00 19/04/20


Cả người Phượng Thiên Sách bị vây trong gió lốc lớn, bóng dáng càng ngày càng mờ ảo, giống như sẽ mờ nhạt trong gió lốc. Sức mạnh kinh người,

nàng không khỏi nhìn ngây ngô.



Đây là chiến kĩ linh thuật gió.



Nàng từng nhìn thấy Phượng Thiên Dục thi triển chiến kĩ linh thuật gió,

nhưng so với Phượng Thiên Sách chẳng khác nào phù thuỷ nhỏ gặp phù thuỷ

lớn, căn bản không phải cùng một trình độ.



Nhưng, hiện tại chỉ bắt mấy con cá thôi mà, có cần thi triển chiến kĩ hoa mĩ như vậy không?



Chỉ thấy hai tay Phượng Thiên Sách rung một cái, cơn lốc liền bắn ra

ngoài, xâm nhập vào trong nước. Suối nước liền dâng lên cơn sóng, bọt

nước bắn tung tóe, dưới sự quấy nhiễu của từng đợt lốc, từng con cá sống liền tự động từ trong nước nhảy ra ngoài, ngoan ngoãn từ khe suối nhảy

lên bờ.



Một con, hai con, ba con, lại có hơn mười con.



“Được rồi, được rồi, đủ!” Già Lam vội vã ngăn cản hắn, cứ như vậy hoài chắc hắn vớt hết cá trong suối lên bờ quá!



Trên trán nàng trượt xuống một giọt mồ hôi lớn, không nhịn được suy

đoán, chẳng lẽ từ nhỏ đến lớn, Phượng đại thiếu gia chưa từng bắt cá,

đây là lần đầu tiên ư? Hơn nữa, làm gì có ai bắt cá kiểu này chứ?



Già Lam khom người, không hề vạch trần Phượng Thiên Sách, bắt đầu thu thập cá.



“Cẩn thận đấy, đừng làm tay bị thương, ta còn chờ nàng đích thân nướng

cá cho ta ăn đó.” Phượng Thiên Sách đưa cho nàng một thanh chủy thủ (dao găm) tinh xảo, để nàng làm cá.



“Khách quan, ngài ngồi chờ đi, chờ ta đem bữa tiệc ngon tới cửa.” Già

Lam học giọng điệu của tiểu nhị, tâm tình vui sướng kêu to.



Phượng Thiên Sách nhẹ nhàng nở nụ cười, cả khuôn mặt đều là ý cười, chính là nụ cười phát ra từ nội tâm.



Có một nha đầu thú vị như vậy thường xuyên làm bạn bên cạnh mình, dường như cũng rất thú vị.



Ý cười trên môi Phượng Thiên Sách càng đậm hơn.



Kế tiếp, Già Lam bận bịu nướng cá, Phượng Thiên Sách là chuyên chú bận

rộn công việc trên tay hắn. Còn con khổng tước nhỏ kia, lén lén lút lút, cũng không biết nó đang làm cái quái gì. Tóm lại, nó cứ vây quanh chủ
nghiêng người tránh né, liền tránh được một phen.



Vì vậy, hai người cứ vì một con cá nướng mà đùa giỡn đuổi nhau rùm beng.



Hiện tại, khổng tước nhỏ đâu còn lòng dạ nhìn chằm chằm người quái dị

nữa. Nó đang nồng nhiệt cắm đầu ăn cá, trong đầu suy nghĩ, tuy dáng vẻ

người quái dị hơi xấu một chút, nhưng năng lực nướng cá của nàng không

tệ. Nể tình nàng nướng cá ngon, nó tạm thường nhường nhịn nàng, coi như

không thấy gì hết, mĩ thực trước mặt, sắc đẹp cũng phải cút sang một

bên.



Một ngày này, hai thầy trò và một con thú nhỏ sống chung rất hài hòa.



Kèm theo từng ngày trôi qua, vật chế tác trong tay Phượng Thiên Sách chậm rãi thành hình, là một vật giống con diều cơ giới.



Già Lam nhìn thấy nguyên mẫu của nó liền hiểu rõ suy nghĩ của Phượng

Thiên Sách. Hắn muốn mượn sức gió để bọn họ bay lên vách đá dưng đứng.



“Không ngờ ngươi còn chiêu này.” Già Lam vuốt ve ‘con diều’ lớn, không ngừng thán phục.



"Hiếm khi Tiểu Lam Lam khen ta, ta có phải kiêu ngạo vểnh đuôi lên trời không nhỉ?” Phượng Thiên Sách trêu ghẹo nói.



“Nè, ngươi không thể đứng đắn một chút à?” Già Lam thở dài nói.



Lúc này, một cơn gió nhẹ thổi qua, chuông gió đeo bên thắt lưng của Già

Lam liền vang lên. Phượng Thiên Sách nhẹ nhàng liếc qua chuông gió, cơn

xoáy trong đáy mắt hơi lưu chuyển, cười nhẹ: “Đứng đắn? Nàng muốn ta

biến thành người đứng đắn như Nạp Lan Tiêu Bạch, tẻ nhạt vô vị à? Hay là nàng thích loại hình đàn ông như hắn?”



Già Lam hơi sửng sờ, lời này sao mà nghe kì quái vậy? Bây giờ nàng đang hỏi hắn, mắc mớ gì Nạp Lan Tiêu Bạch?



Nàng đưa tay nhẹ vuốt chuông gió bên eo, nói: “Ta thích chuông gió hắn

ta làm, về phần con người của hắn ta, đối với hắn ta, ta cũng không phải rất hiểu biết. Nhưng, ta luôn cảm thấy ta và hắn ta có một loại duyên

phận đặc biệt, sớm muộn gì cũng có ngày ta sẽ biết rõ ràng.”



Nghĩ tới gia tộc Nạp Lan, cô cô của nàng, vẻ mặt Già Lam trở nên thâm trầm mà xa xôi, ngây người rất lâu.



“Duyên phận đặc thù?” Phượng Thiên Sách lặp lại lời của nàng, ánh mắt hắn từ từ trầm xuống, sâu không thấy đáy.