Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc

Chương 61 :

Ngày đăng: 08:00 19/04/20


“Ta nghe nói dùng linh thuật nước ngưng tụ tạo thành thạch anh, âm sắc

đặc thù, người có thính giác linh mẫn, dù ở xa hơn mười dặm, cũng có thể nghe được âm thanh của nó.”



Già Lam không tin: “Cách xa hơn mười dặm làm sao nghe được âm thanh của

chuông gió, có phải ngươi gạt muốn lấy chuông gió của ta nên mới nói như vậy không?”



Nàng đưa một tay ra, đem lòng bàn tay xòe trước mặt hắn, bĩu môi nói:

“Cái chuông gió kia đâu? Mau trả lại cho ta! Nếu không phải tại ngươi,

Nạp Lan đại ca cũng sẽ không giận ta. Nhưng nếu đổi lại là ta, ta tặng

quà cho người khác, chớp mắt liền rơi vào tay người thứ ba, ta cũng sẽ

tức giận. Đều do người làm hại, mau đem chuông gió trả lại ta!”



Vẻ mặt Phượng Thiên Sách thản nhiên, không nhìn ra bất kì biến hóa nào.

Lại không thấy hắn có ý muốn đem chuông gió trả lại cho nàng.



Một lúc sau, hắn mở miệng: “Nàng không tin ta thì thôi. Nhưng mà, nàng tới chậm, chuông gió của nàng bị ta vứt bỏ rồi.”



“Nè, sao ngươi lại có thể như vậy? Đem đồ của người khác vứt bỏ là việc làm không có đạo đức.” Già Lam tức giận thở hổn hển.



“Vậy thì xin lỗi, mai mốt ta làm lại một cái khác bồi thường nàng là

được thôi.” Phượng Thiên Sách thản nhiên nói, lời nói có chút gàn bướng

và xấu xa.



“Ngươi làm sao có thể làm ra cái giống y chang trả lại ta? Thôi, dù sao

Nạp Lan đại ca cũng đã làm cái mới cho ta, ta cảm thấy cho dù có bỏ cái

cũ, có lẽ hắn sẽ không để bụng đâu nhỉ?”



“Nàng để ý tới cảm nghĩ của hắn ta như vậy à?” Đột nhiên, giọng nói trầm thấp của hắn vang lên.



Già Lam suy nghĩ một chút đáp: “Ta cũng không rõ. Chẳng qua chỉ muốn kết bạn với hắn thôi. Nếu là bằng hữu, đương nhiên ta không hi vọng hắn

không vui.”



Phượng Thiên Sách chậm rãi thu hồi tầm nhìn, sâu trong đáy mắt dâng lên

một đợt sóng màu đen vô danh, trong nháy mắt, che giấu đi rất nhanh, hắn không nói gì thêm, tiếp tục công việc trong tay.



Sắc trời dần dân tối xuống, con ‘Đại Phong Tranh’* đã làm xong, thiết kế tỉ mỉ, cấu tạo phức tạp, khiến Già Lam ca ngợi.



*Đại phong = gió lớn; tranh = diều.
cha mẹ. Ai có thể cứu cha mẹ nàng, dù bị mắng là kẻ ngu ngốc, nàng cũng

tuyệ đối không cãi nhau.



Lúc này, phía tây bắc của vách đá dựng đứng, một luồng ánh sáng trắng

không hề báo trước nổ ra, ánh sáng chói lọi khiến người ta giật mình,

mang theo hơi thở cổ xưa, khoan thai trôi dạt xa xa, đem phạm vi vách đá dựng đứng bao phủ trong ánh sáng trắng.



Lập tức, mọi người đều cảm nhận được sức mạnh ấm áp, cả người thư sướng.



Đó là cái gì?



Chỉ cần bị nó bắn tới, cả người giống như có hiệu quả. Nếu tiếp tục lại

gần nó một chút, có thể hoàn toàn lấy được nó, sẽ có kết quả như thế

nào?



Bản thân là nhóm người đứng bên vách đá dựng đứng cũng bắt đầu kích động nhảy nhót.



“Nhất định là sức mạnh của Sơn Hà Thư phóng ra, chúng ta mau đi tới đó!” Cả người Phượng Thiên Dục run lên, hưng phấn nói.



“Sơn Hà Thư? Chẳng lẽ là chỗ của mẹ ta?” Đôi mắt đẹp của Hoa Ti Lung bắn ra tia sáng khác thường.



Trên bầu trời, một vạch kim quang sáng rực, bỗng nhiên ở giữa chừng,

quay đầu nhìn về phía bạch quang nỡ rộ, dung nhan tuấn mĩ như chiến thần Hi Lạp xưa chậm rãi lóe sáng lên, hắn ưu nhã nở nụ cười: “ Sơn Hà Thư,

ngươi miễn cưỡng có thể lọt vào mắt bổn vương, vậy hãy để bổn vương ban

thưởng vinh hạnh này cho ngươi, để ngươi trở thành ngự bảo của bổn

vương.”



Trên đường núi, mười sáu kiếm sư cấp sáu bảo vệ Nạp Lan Tiêu Bạch, bóng

dáng của hắn hơi dừng lại một chút, đưa tay chỉ về hướng tây bắc phía

xa: “Bên kia.”



Cuối cùng, hai người đang ngồi trên ‘Đại Phong Tranh’, chậm rãi từ đáy

vực bay lên núi. Phát hiện luồng sáng màu trắng kì dị hiện ra, chính là

địa phương cách bọn họ không xa, hai người liếc mắt nhìn nhau, “Đại

Phong Tranh’ thay đổi phương hướng, bắt đầu tiến về phía luồng bạch

quang xuất hiện.