Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc

Chương 72 :

Ngày đăng: 08:00 19/04/20


Học Viện Thiên Dực, kiến trúc đồ sộ như thần miếu, núi non trùng điệp, kéo dài hơn mười dặm, đúng là không nhìn thấy điểm dừng.



Phía trước là cái sân thật rộng lớn, được xây bằng đá cẩm thạch bóng loáng, trắng nõn, có thể chứa đủ hơn vạn người.



Trên quảng trường tụ tập rất nhiều người, mỗi người trẻ tuổi đeo hành lí trên lưng, xếp thành hàng, tụm năm tụm ba thì thầm với nhau, có lẽ bọn

họ cũng là học sinh tới tham gia khảo hạch?



Già Lam và Tống Thiến Nhi đi xuyên qua đám đông, chen lấn về phía trước, đi tới cửa chính học viện Thiên Dực.



Cẩn thận nghe ngóng, mới biết mọi người xếp hàng ở đây là vì báo danh

tham gia khảo hạch, phải xếp hàng từ sân ngoài sân rộng, cứ xếp hàng như vậy, e là trời tối cũng chưa chắc xếp xong.



“Già Lam, chúng ta làm sao bây giờ? Nhìn cái hàng ngũ này…không biết xếp đến chừng nào mới xong.” Tống Thiến Nhi nhìn cái hàng dài ơi là dài,

không nhịn được phát sầu.



Già Lam cũng nhíu mày, rầu rĩ.



Lúc này, bên cạnh có người nói: “Nếu các ngươi không muốn xếp hàng,

chậc, vậy thấy cái cửa nhỏ ở đằng trước không? Các ngươi có thể trực

tiếp đi vào trong đó.”



Lời người này vừa nói dứt, những người chung quanh cười khe khẽ.



Già Lam liếc mắt nhìn về hướng đó, chỉ thấy trước cửa nhỏ treo một bảng

hiệu bắt mắt, bên trên viết: Hội trường khảo hạch học sinh ưu tú.



“Già Lam, ta nghe nói học viện Thiên Dực được phân thành nhiều đẳng cấp, trong đó học sinh có cấp bậc thấp nhất, chính là học sinh ngoại viện

đang xếp hàng ở đây, cao hơn một chút là học sinh nội viện, trên học

sinh nội viện mới là học sinh ưu tú. Bên kia là hội trường khảo hạch học sinh ưu tú, làm sao chúng ta có thể đi vào? Bọn họ rõ ràng muốn hãm hại chúng ta! Một khi không vượt qua khảo hạch của học sinh ưu tú, chúng ta lập tức bị đào thải, không bao giờ có cơ hội bước vào học viện Thiên

Dực nữa.” Tống Thiến Nhi nhíu mày, kề sát tai Già Lam, nhỏ giọng nói.



Già Lam suy nghĩ trong chốc lát, quay đầu hỏi học sinh ở quanh đó: “Như thế nào mới trở thành học sinh ưu tú?”



Có người nói: “Muốn trở thành học sinh ưu tú, kiếm thuật và linh thuật

phải từ cấp bốn trở lên, nếu không không thể vượt qua khảo hạch học sinh ưu tú.



“Vậy khảo hạch như thế nào?” Già Lam lại hỏi.



“Nghe nói, người phụ trách khảo hạch học sinh ưu tú là trưởng lão Biệt

Xuất Nhất Cách, hễ là học sinh khảo hạch có thể tiếp được ba chiêu của

ông. Mặc kệ người này có thiên phú ra sao, đều được tính là qua cửa,

chính thức trúng cử trở thành học sinh ưu tú. Nhưng…vị trưởng lão kia là thiên tài linh kiếm song tu, nghe nói linh thuật và kiếm thuật của ông

đều đạt cấp tám, muốn tiếp được ba chiêu của cao thủ như vậy, nói dễ vậy sao?”



“Càng nghiêm khắc chính là, nếu như khảo hạch học sinh ưu tú thất bại,

lập tức bị đào thải, ngay cả tư cách khảo hạch để trở thành học sinh

ngoại viện cũng bị hủy bỏ. Ta thấy dù chúng ta ngoan ngoan đứng ở đây

chờ, nhưng ngay cả cơ hội cuối cùng cũng không có.”



Bốn phía đồng loạt gật đầu đáp ứng, bọn họ chính là nhìn rõ sự thật,

biết mình không có năng lực vượt qua khảo hạch, cho nên mới đứng ở đây

xếp hàng chờ đợi, nếu không ai mà không muốn đi thử một chút, biết đâu

gặp vận may, bọn họ liền thăng cấp trở thành học sinh ưu tú thì sao?



Nên biết là học sinh ngoại viện và học ưu ưu tú là hai đẳng cấp, đãi ngộ rất khác biệt nha.



“Kiếm thuật kiêm linh thuật cấp tám…”



Già Lam gật đầu, trong lòng hiểu rõ, nàng khẽ nhếch môi, kéo Tống Thiến Nhi đi hướng về cửa nhỏ.



Mới đầu, Tống Thiến Nhi sửng sốt, chờ khi hiểu được ý đồ của Già Lam,

cái miệng nhỏ của nàng ta há thành chữ O, lo lắng muốn tránh thoát khỏi

tay Già Lam: “Già Lam! Ta không được đâu! Kiếm thuật và linh thuật của

ta chưa vượt qua cấp bốn, ta không thể trở thành học sinh ưu tú được, ta vẫn ngoan ngoãn xếp hàng ở bên ngoài còn hơn. Bắt đầu từ thấp nhất, làm học sinh ngoại viện đi từ từ lên. Linh thuật của ngươi đã hơn cấp bốn,
“Thế nhưng Phượng Thiếu có chỗ chống lưng đó, các ngươi cẩn thận một chút. Lỡ như nàng ấy mất hứng, ngươi sẽ gặp xui xẻo.”



"Ha ha ha. . ." Mọi người cười vang.



“Già Lam…sao bọn họ biết?” Tống Thiến Nhi hơi sốc khẽ giật ống tay áo Già Lam, lo lắng nói.



Mặt Già Lam không hề biến đổi, ánh mắt lạnh xuống, vừa rồi nhiều người,

nàng không để ý được là người nào nói, nhưng nàng có thể khẳng định,

người biết chuyện chính là đám học sinh đến từ thành Lạc Xuyên. Nói cách khác, tin tức này chắc chắn là từ mồm bọn họ tung ra.



Nhưng, ở đây đều là học sinh mới, sao bọn họ biết chuyện này? Rất rõ ràng, nhất định là bị người khác xui khiến.



Già Lam liền nghĩ tới Triệu Nhã Nhi, chỉ có ả mới là kẻ đáng nghi nhất,

muốn đưa nàng vào chỗ chết nhất. Nhưng, mặc dù nàng và Triệu gia có đụng chạm, người Triệu gia từng phái người ám sát nàng, nhưng giữa nàng và

Triệu Nhã Nhi chưa từng đụng chạm lợi ích của nhau. Vì sao ả trăm phương ngàn kế muốn hãm hại nàng? Thật sự chỉ vì chị em Triệu gia báo thù ư?



Trong lúc nàng suy tư, có người từ phòng khảo hạch đi ra, Già Lam ngẩng đầu, vừa vặn chạm phải tầm mắt của hai người nọ.



"Sở Viêm Chiêu, Mục Tư Viễn?" Không ngờ là bọn họ.



Sở Viêm Chiêu và Mục Tư Viễn cũng nhìn thấy nhóm Già Lam, Mục Tư Viễn

cười hớn hở đi tới, hướng hai người chào hỏi: “Các ngươi đoán xem, bọn

ta có qua khảo hạch không?”



Trên môi hắn vẫn là nụ cười như có như không, người ta cần gì phải đoán, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết kết quả.



"Chúc mừng." Già Lam nhàn nhạt nói.



Biểu hiện của Tống Thiến Nhi rất kích động: “Các ngươi vượt qua khảo

hạch nhanh như vậy ư? Nói vậy, từ giờ các ngươi trở thành học sinh ưu tú của học viện Thiên Dực? Thật tốt quá! Các ngươi giỏi quá!”



Mục Tư Viễn được khen ngợi, càng thêm đắc ý: “Không có gì, khảo hạch rất đơn giản, bọn ta vừa vào không lâu liền vượt qua khảo hạch.”



Phía sau hai người bọn họ, có một vài học sinh mặt mày ủ đột đi ra, nghe lời hắn nói, sắc mặt bọn người đó tái xanh, rất có xúc động muốn đập

hắn.



Khảo hạch đơn giản? Ông nội ngươi đơn giản ấy!



Nếu đơn giản, bọn họ không đến nông nỗi bị đào thải.



“Thật lợi hại!” Tống Thiến Nhi hết sức sùng bái, khiến lòng tự tin của Mục Tư Viễn càng tăng vọt.



Sở Chiêu Viêm nhàn nhạt lướt qua Già Lam, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, tựa như người xa lạ, nói với Mục Tư Viễn: “Đi.”



“Nhanh thế?” Mục Tư Viễn còn chưa hưởng thụ xong cảm giác được người ta

sùng bái: “Hay là chờ một chút đi, chờ các nàng ấy khảo hạch xong, chúng ta đi cũng không muộn.”



Sở Viêm Chiêu không có lên tiếng, cũng không có ly khai, cuối cùng im lặng chấp nhận.



Lại thêm một người từ trong phòng khảo hạch đi ra, hai tay ông trống

trơn, vóc người khôi ngô, tuổi chừng bốn mươi, ánh mắt lướt qua hiện

trường, ông xoa hai tay, nói: “Học sinh tham gia khảo hạch học sinh ưu

tú đợt này, tư chất không được tốt, mới đánh có mấy quyền, cả đám liền

lăn lộn trên đất, thật không có sức… Tiếp theo là tới ai?”



Mấy học sinh bị đào thải, thấy bộ dạng này của ông, cả đám đều rụt cổ,

sắc mặt càng xanh mét, vừa rồi bọn họ mới bị ông đập một trận đấy.



“Thưa Ngụy trưởng lão, tiếp theo tới lượt…”



Không đợi người phụ trách nói xong, ánh mắt sắc bén của Ngụy trưởng lão

rơi trên người Già Lam, thình lình ói ra một câu: “Ngươi là nàng dâu nhỏ của Phượng Thiếu đó sao? Ha ha ha, ngưỡng mộ đã lâu ~ ngưỡng mộ đã lâu… Quả nhiên… quả nhiên dáng dấp không giống người thường!”