Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc

Chương 73 :

Ngày đăng: 08:00 19/04/20


Dáng dấp không giống người bình thường?



Không phải là nói nàng có diện mạo xấu xí đó chứ?



Chân mày Già Lam khẽ chau lại, lại nghe hai từ ‘Phượng Thiếu’ từ trong

miệng những người khác, nàng không biết mình có cái tâm tình gì, chỉ cảm thấy hắn là âm hồn không tiêu tan, chạy đi đâu cũng không thoát khỏi

bóng dáng hắn.



“Ha ha ha, ta nghe phó viện trưởng nói, Phượng Thiếu nhìn trúng một con nha đầu xấu xí, ta vừa nhìn thấy ngươi đứng trong đám người ở đây, nói

thật là tìm không ra người nào xấu hơn ngươi. Ta liền khẳng định chính

là ngươi! Ha ha, ánh mắt của Phượng Thiếu đúng là không giống người bình thường, toàn bộ hoàng thành, đốt đèn lồng đi tìm cũng không tìm ra

người thứ hai xấu hơn ngươi…” Ngụy trưởng lão nở nụ cười, toàn thân run

rẩy, đám học sinh đang chờ khảo hạch bị kinh hách không nhẹ. Cơ bắp này, rõ ràng chính là một khối sắt khảm nạm trên người ông, nên bọn họ mới

chống đỡ không nổi ba chiêu của ông.



Đầu Già Lam đầy vạch đen, nàng phát hiện hễ là những ai có chút dính

dáng đến Phượng Thiên Sách, từ xa đến gần, đều không có người bình

thường. Hiện tại, chính là ông trưởng lão kì lạ không biết từ đâu nhảy

ra, ở trước mặt nàng, liên tục nói chữ xấu, có suy nghĩ cho tâm tình của nàng hay không?



“Nha đầu, đừng nản chí! Xấu một chút cũng không sao, lòng dạ không xấu

mới là quan trọng nhất!” Ngụy trưởng lão dường như đã ý thức được lời

của mình hơi đả thương người, ông đưa tay, vỗ vỗ vai Già Lam, an ủi.



Tâm tình không vui của Già Lam cũng chẳng thoải mái vì lời của ông, ngược lại vai bị vỗ, đau đến nàng phải cắn răng.



“Được rồi, ngươi tới đây để tham gia khảo hạch học sinh ưu tú sao?” Ngụy trưởng lão xoa nắm tay, quan sát Già Lam từ trên xuống dưới, cau mày

nói: “Thân thể nhỏ bé của ngươi, e là không đỡ được nắm đấm của ta… Mặc

dù, ta có chút giao tình với Phượng Thiếu, nhưng mà khảo hạch chính là

khảo hạch, ta tuyệt đối không thể nhường cho ngươi.”



“Ta không cần ngươi nhường, nên khảo hạch như thế nào thì cứ làm như thế nấy đi.” Già Lam nâng mắt lên, ánh mắt bình tĩnh bắn ra vô số sức quyến rũ.



Ngụy trưởng lão nao nao, lại dùng ánh mắt khác thường xem kỹ nàng, gật

đầu, nói: “Được! Rất có dũng khí! Cái gọi là học sinh ưu tú, không chỉ

là có thiên phú và võ lực hơn người, còn phải có dung khí và tinh thần

võ đạo… Tiểu nha đầu, đồng bạn của ngươi đâu? Ta thấy linh khí trên

người ngươi tương đối tràn đầy, ngươi tu luyện linh thuật là chính đúng

không? Kiếm sư của ngươi đâu?”



Già Lam nghiêng tay chỉ về Tống Thiến Nhi: “Nàng ta chính là kiếm sư của ta!”


Một cây, hai cây, ba cây, bốn cây…cuồn cuộn ném không ngừng.



“Còn nữa? Nha đầu kia, rốt cục ngươi có phải là người hay không?” Ngụy

trưởng lão oa oa kêu lớn, lão bị năng lực sử dụng linh khí không biên

giới của Già Lam dọa sợ rồi, hai đấm của lão ra cùng một lúc, đấm mạnh

như bão, không từ bất cứ việc gì.



Già Lam phi thân, đụng vào Tống Thiến Nhi, cả hai té quay lăn, chỉ cần tránh thoát kích cuối cùng này, các nàng liền qua cửa.



Bùm bùm!



Băng mâu bị chấn nát rơi đầy đất, vụn băng đánh vào người các nàng, đau đớn tận xương tủy.



"Già Lam —— “



Tống Thiến Nhi nhìn Già Lam té nhào trên người nàng ta, phần lớn vụn

băng đều đánh lên người nàng. Nàng ta cảm động không thôi, trong lòng

dâng lên một luồng sức mạnh vô danh, hai mắt nàng ta nhắm lại, miệng

liên tục đọc chú ngữ đặc biệt.



Chớp mắt, đống cổ trùng rơi trên mặt đất, sắp thành một trận địa đặc

thù, giống như gió xoáy, mang tất cả bọn chúng đi, mục tiêu chính là

Ngụy trưởng lão!



“Phá cho ta!”



Hai tay Ngụy trưởng lão kết ấn, thi triển chiến kĩ cuồng phong, chống lại trận địa cổ trùng.



Sức lực lớn của cú đấm giảm dần, Già Lam từ dưới đất bò dậy, mặt mũi

trắng bệch, miệng nhếch lên thành nụ cười khẽ, nụ cười này, khiến cả

phòng sáng sủa lên, giống như cảnh xuân tươi đẹp lưu lại tiếng thơm, mọi ánh sáng trong trời đất đều ảm đạm.



Nàng giơ cánh tay lên, trên lưng, đùi, cắm đầy vụn băng, máu nóng từ vết thương chảy xuôi xuống, chậm rãi đem vụn văng hòa tan, nàng bị thương

rất nặng, nhưng nàng lại mỉm cười.



Gương mặt tươi cười như vậy, nụ cười ngang bướng xen lẫn máu me rơi vào lòng mỗi một người ở đây, tạo nên tầng tầng rung động.



Thật là kì lạ, rõ ràng là một người quái dị, vì sao giờ phút này, bọn họ lại cảm thấy nàng rất đẹp?