Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc

Chương 74 :

Ngày đăng: 08:00 19/04/20


“Ngụy trưởng lão, chúng ta qua cửa.” Giọng nói của nàng nhàn nhạt, không phải hỏi, mà là giọng khẳng định, đây cũng là tự tin của nàng.



Ngụy trưởng lão thu tay, tiếng gió thổi trong phòng dừng lại, khôi phục

bình tĩnh, lão híp mắt nhìn Già Lam, âm thầm gật đầu: “Các ngươi qua

cửa.”



Tống Thiên Nhi từ dưới đất bò dậy, vài bước liền nhào tới: “Già Lam, trên người ngươi chảy máu!”



“Không cần gấp gáp, chút vết thương nhỏ thôi.” Thân thể Già Lam run lên, rũ toàn bộ vụn băng trên người xuống đất, vết máu loang lỗ rơi xuống.

Nếu đổi thành cô gái bình thường, đã sớm kêu gào khóc bù lu bù loa rồi,

nhưng nàng lại ung dung đến đầu lông mày cũng không nhăn lại.



Sở Viêm Chiêu nhìn nàng, đáy lòng khẽ trầm xuống, nhớ tình cảnh thuở xưa nàng ở Sở gia, có phải nàng thường bị thương, cho nên nàng mới ung dung như vậy sao? Nhìn quen nên không thể trách ư?



“Đều chảy máu như vậy rồi, còn bảo là vết thương nhỏ? Rõ ràng ngươi có

thể tránh khỏi, tại sao lại ngu ngốc như vậy, thay ta cản nó? Đáng lẽ ra người bị thương là ta mới đúng…” Hai mắt Tống Thiến Nhi đỏ au, cái

miệng nhỏ nhắn nói liên miên, quở trách Già Lam một trận, đột nhiên nàng ta trợn mắt trừng Ngụy trưởng lão: “Bọn ta đến đây để khảo hạch, vì để

trở thành học sinh của học viện Thiên Dực, chứ không phải đến làm kẻ

địch của ngài. Ngài có cần xuống tay nặng như vậy không? Còn thái độ đối nhân xử thế nữa, có ai đối xử như vậy với học sinh của mình hay không?

Có phải ngày thường ngài bị người ta đánh quen rồi, không có nơi xả

giận, cho nên ngài cố tình đem bực tức trút lên đầu bọn ta?”



Ngụy trưởng lão sửng sốt, có chút choáng váng. Rõ ràng là một nha đầu

hay xấu hổ, nhát gan, lúc chửi người lại đáng sợ như thế, thật sự là

điên rồi!



Nhưng ngẫm lại, bản thân ông xuống tay hơi nặng, ai kêu hai tiểu nha đầu này đem cổ thuật thất truyền từ lâu thi triển ra hết.



"Được rồi, tiểu nha đầu, các ngươi đã vượt qua khảo hạch. Hiện tại, ta công bố, từ giờ trở đi, các ngươi…”



Không đợi Ngụy trưởng lão tuyên bố xông, một âm thanh từ ngoài cửa chen

vào: “Ngụy trưởng lão! Chờ một chút! E là hai người này không có tư cách trở thành học sinh ưu tú của học viện Thiên Dực.”



Mọi người quay đầu, chỉ thấy một ả ung dung đi tới, phía sau còn có hai cô gái, trên người các ả đều mặc đồng phục của học viện Thiên Dực, bên

hông đeo huy chương học sinh ưu tú của Thiên Dực, tinh thần sáng lán,

cao ngạo vô cùng.



Những học sinh mới thấy cả ba đều là học sinh ưu tú, không nhịn được hâm mộ, tự động lui sang một bên nhường đường.



Cô gái đi đầu khi đi ngang qua Sở Chiêu Viêm, cúi đầu liếc huy chương

bên hông hắn, cười khẽ: “Sở Chiêu Viêm, chúc mừng ngươi, sau này chúng

ta chính thức trở thành bạn cùng trường.”



“Cám ơn Triệu sư tỷ.” Sở Viêm Chiêu gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn Triệu

Nhã Nhi và hai cô gái kia bước vào phòng khảo hạch. Lông mày hắn khẽ

nhíu, không biết trong hồ lô của ả bán thuốc gì đây? Tại sao lại đánh

gãy lời tuyên bố của Ngụy trưởng lão.



“Ha ha, thì ra là Triệu nha đầu, sư phụ Hồng Phất Tiên Tử của ngươi gần

đây có khỏe không? Bà ấy bế quan tu luyện đến chừng nào mới xuất quan

đến chủ sự đây?” Ngụy trưởng lão quen thuộc tán gẫu với Triệu Nhã Nhi.

Hồng Phất Tiên Tử? Những học sinh nghe tên này, đều sợ hãi than.



“Thì ra là học sinh của Hồng Phất Tiên Tử, hèn chi đắc ý như thế.”



“Hồng Phất Tiên Tử là cao thủ hàng đầu của học viện Thiên Dực, một

trong số chín vị trưởng lão tài ba, nếu được bà thu làm đồ đệ, liền có

tương lai.”



Nghe được tiếng nghị luận ở chung quanh, hai ả đứng sau lưng Triệu Nhã


“Già Lam, có phải ngươi rất vui không? Miệng đều nhếch lên rồi.” Tống Thiến Nhi kề sát nàng, tặc hề hề nói.



Già Lam không nhịn được giơ tay lên hướng miệng, nàng cười sao? Không có chứ?



“Đừng nói bậy! Hắn có tới hay không mắc mớ gì ta?”



“Nhưng ta cảm thấy hắn đối xử với ngươi rất khác với mọi người, ngươi

nghĩ lại xem, lần trước lúc ngươi gặp nguy hiểm, không có ai đứng ra,

chỉ có hắn dám đứng ra bảo vệ ngươi, hơn nữa ta cảm thấy hắn không vô

dụng, hoang đường như trong lời đồn… Dù hắn có hoang đường, ngu ngốc

nhưng ít ra trái tim của hắn rất lương thiện. Vì chỉ có người mang tâm

địa hiền lành, mới nhìn thấy được lòng tốt của ngươi, ngươi nói, có phải hay không?” Tống Thiến Nhi nói.



Già Lam liếc nàng mỉm cười: “Có thể ngươi nói đúng.”



Tống Thiến Nhi lại gần thêm chút, cười hì hì: “Vậy ngươi nói, lần này

hắn tới, có phải vì ngươi không? Hắn là con nuôi của viện trưởng, nếu

hắn muốn gia nhập vào đám học sinh ưu tú, viện trưởng nói một câu liền

được. Trở thành học sinh ưu tú, được hưởng nhiều quyền lợi tốt hơn so

với học sinh ngoại viện á, vì sao hắn vô duyên vô cớ bỏ cơ hội làm học

sinh ưu tú, ngược lại chạy tới đây làm học sinh ngoại viện? Ha ha, ta

đoán, hắn nhất định, nhất định rất thích ngươi. Già Lam, nếu ngươi thật

sự trở thành vợ của Phượng Thiếu, về sau, ta phải gọi ngươi là Già Lam

hay Phượng phu nhân?”



Tiểu nha đầu cười híp mắt, suy nghĩ càng nghĩ càng xa, không thể dùng sợi dây kéo về được nữa.



Già Lam không khỏi liếc nhìn vẻ mặt xa vời của Tống Thiến Nhi: “Ngươi

đem mọi chuyện nghĩ quá đơn giản, đừng nói ta không có khả năng gả cho

Phượng Thiên Sách, cho dù muốn gả, cảnh cửa nhà họ Phượng cao như vậy,

một người không có bối cảnh như ta có thể bước vào sao? Cho nên, ngươi

đừng có suy nghĩ vớ vẩn, hiện tại ta muốn làm nhất chính là mau chóng

nâng cao thực lực, sau đó…”



Sau đó tìm tung tích của cô cô.



Vẻ mặt đang vui mừng của Tống Thiên Nhi lập tức ỉu xìu, vẻ mặt đồng tình nhìn Già Lam: “Già Lam, ngươi thật đáng thương, không ngờ đường tình

của ngươi nhấp nhô như vậy… Nhưng không sao, ta đọc rất nhiều sách,

trong sách nói, tình yêu có thể chiến thắng tất cả, chỉ cần ngươi và

Phượng Thiếu thật lòng yêu nhau, các ngươi nhất định có thể phá tan mọi

trở ngại, đánh bại đám yêu ma quỷ quái này. Sau cùng, người có tình sẽ

trở thành thân thuộc!”



Cầm lấy đôi bàn tay trắng nõn của nàng, Tống Thiến Nhi ra sức cổ vũ.



Già Lam trợn mắt, yếu ớt ngã xuống giường, đối với thiếu nữ bị những

quyển sách tình yêu máu chó độc hại, nàng thật lòng không cứu nổi.



Tống Thiến Nhi đuổi theo nàng, nói tiếp: “Ta nói thật đó. Ta có mang

theo hai quyển để trong bọc hành lí, có thời gian ta lấy cho ngươi xem.

Ngươi không nên buông tay, đời này hiếm khi gặp được người mình thích và hắn cũng thích mình. Ngàn vạn lần ngươi đừng bỏ cuộc…”



Đầu Già Lam đầy vạch đen, đưa tay kéo chăn bông, vùi đầu vào chăn bong.



Cứu mạng



Mau đem thiếu nữ ngu ngốc bị sách tình yêu máu chó độc hại nặng nề này đi đi!!!