Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc

Chương 76 :

Ngày đăng: 08:01 19/04/20


Già Lam đưa mắt nhìn chăm chú nhìn Nạp Lan Tiêu Bạch đang bị bầy người bao

vây, hắn bình tĩnh đứng nơi đó, bản thân tự làm thành một thế giới

riêng, giống hoàn toàn cắt đứt mọi liên hệ với bên ngoài.



Bầu không khí trở nên nghẹt thở.



Nạp Lan Tiêu Bạch như vậy, làm cho nàng cảm thấy xa không thể chạm được, nhưng lại không khỏi sinh ra một chút thương tiếc.



Bởi vì, hắn có thể tiếp thu ánh mắt của mọi người, còn hắn thì không thì gì hết.



“Già Lam, ở đây nè –“



Đột nhiên, Tống Thiến Nhi gào to về phía trước, Già Lam thấy rõ vẻ mặt

Nạp Lan Tiêu Bạch hơi biến hóa, nghiêng đầu về phía nàng. Đi xuyên qua

đám người đông đúc, hai mắt hắn nhìn thẳng tắp về phía nàng. Để nàng có

thoáng cảm giác, hắn đang nhìn chăm chú vào nàng!



“Chen cái gì mà chen, không thấy Lâm sư tỷ của chúng ta đang ở đây à?”

Có ba ả quay lại trừng mắt nhìn Già Lam và Tống Thiến Nhi, trong đó có

một ả béo phì giận dữ nói.



“Bộ dạng xấu như vậy còn dám ra ngoài gặp người, mau cút xa một chút cho ta, đừng làm bẩn mắt Nạp Lan công tử!” Một ả có vóc dáng yêu kiều nói,

hai mắt trợn ngược; trái lại ả còn lại trong số ba ả chỉ nở nụ cười ưu

nhã, không lên tiếng. Mặc dù ả không nói gì, nhưng ánh mắt khinh miệt

thì rất rõ ràng.



Tống Thiến Nhi bị ả béo đẩy, lập tức bị đẩy ra khỏi đám người, uất ức

mím môi, nói: “Các ngươi không được nói xấu Già Lam! Vả lại, Nạp Lan

công tử và Già Lam có quen biết, các ngươi có quen biết với Nạp Lan công tử sao?”



“Nạp Lan công tử quen biết nó ư? Đừng có đùa, sao không tự cầm cái gương mà soi mặt mình một cái, diện mạo thành cái dạng gì hả? Nạp Lan công tử coi trọng mới là lạ!” Ả béo khinh miệt đánh giá Già Lam, giọng nói

chanh chua.



Nghe lời ả nói, đám nữ sinh ở chung quanh cười ầm lên, tựa như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời.



“Ha ha.” Lâm sư tỷ cúi đầu cười, ánh mắt khinh miệt đảo trên người Già

Lam, rất nhanh liền đem tầm mắt chuyển lên người Nạp Lan Tiêu Bạch, ánh

mắt nóng cháy trong chớp mắt.



Nạp Lan Tiêu Bạch không những có thân thế bối cảnh làm người ta hâm mộ,

thiên phú và tài năng của hắn khiến thiên hạ phải kinh diễm. Đã từ lâu, ả được nghe rất nhiều lời đồn về Nạp Lan Tiêu Bạch, ngưỡng mộ hắn đã lâu. Hôm nay, chính mắt nhìn thấy Nạp Lan Tiêu Bạch bằng xương bằng thịt,

trái tim ả càng đập nhanh hơn.



Thật hoàn mỹ!



Trên đời này, không thể tìm ra người đàn ông nào có thể hoàn mỹ hơn hắn, ả phải gả cho người đàn ông như thế này!



Ánh sáng kiên định xẹt qua đáy mắt ả, bộ dạng nhất định quyết tâm.



“Bây giờ học sinh mới đúng là vô sỉ không biết xấu hổ, vì muốn người

khác để ý tới mà nói sạo không hề chớp mắt luôn nhỉ. Sao ngươi không

nói, ngươi cũng quen biết Phượng Thiếu luôn đi!” Cô ả nhỏ nhắn xinh xắn

ôm cánh tay Lâm sư tỷ, làm đỏm dáng lắc eo, cười nhạo nói: “Lâm sư tỷ,

chúng ta đừng để ý tới những người này, cùng người như thế học chung học viện, ta liền cảm thấy nhục nhã.”



Tống Thiến Nhi nghe vậy, không vui cãi lại: “Ta không có nói láo, Già

Lam và Nạp Lan công tử có quen biết nhau, Già Lam không chỉ quen Nạp Lan công tử, mà còn biết Phượng Thiếu!”



Nàng cãi cọ chẳng những không có tác dụng gì, trái lại người ở chung quanh càng cười dữ dội hơn.



“À, nếu nàng ấy thật sự quen biết với cả hai vị công tử, ta liền chặt

đầu của mình xuống, cho ngươi đá chơi!” Cô ả nhỏ nhắn xinh xắn hừ lạnh,

cười nhạo. Từ đầu tới đuôi, hoàn toàn không để hai nàng vào mắt.



“Được, vậy người chờ…” Chờ đầu của ngươi trở thành banh cho ta đá! Tống

Thiến Nhi tức giận vô cùng, đáng tiếc nàng ta còn chưa nói hết lời, Già

Lam đã tiến lên một bước, ngăn chặn lời nàng ta. Bởi vì nàng thấy Nạp

Lan Tiêu Bạch đang chuyển bước về phía các nàng.



Lúc này, đám đông đột nhiên xôn xao.



“A! Nạp Lan Tiêu Bạch đang đi về phía này ---“
"Ta đã thấy, ngươi không cần lặp lại lần nữa!” Lâm sư tỷ thở phì phò

nói, mặt ả dữ tợn, hết sức buồn cười. Từ khi ả được sinh ra đời đến nay, vỏn vẹn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên ả bị sỉ nhục như vậy. Ả không cam lòng! Tại sao lại như vậy? Con nhỏ xấu xí kia dựa vào cái gì chứ?

Dựa vào cái gì nó được Nạp Lan Tiêu Bạch quan tâm?



Luận dung mạo, xấu nữa kia không bằng một sợi tóc của ả; luận thiên phú, ả là học sinh thiên tài đứng số một, số hai ở trong đám học sinh ngoại

viện.



Mặc kệ dung mạo hay thiên phú, ả đều không có khả năng bị xấu nữ đánh bại!



Ả không cam lòng!



“Lâm sư tỷ, ngươi đừng nóng giận, xấu nữ kia làm sao sánh bằng ngươi? Ta đoán, nhất định là do Nạp Lan công tử bị mù, nên mới không nhìn thấy

ngươi tốt, cư nhiên coi trọng xấu nữ!” Ả mập an ủi.



“Chờ chút, ngươi vừa nói cái gì?” Hai mắt Già Lam sáng lên, vẻ mặt liền biến đổi.



“Ngươi nói, Nạp Lan công tử bị mù? Đúng, tại sao ta lại quên chuyện quan trọng này chứ? Ta từng nghe nói, hai mắt Nạp Lan Tiêu Bạch bị mù, là

bẩm sinh nha. Không ngờ ta lại quên mất chuyện này, ngươi nói đúng, nhất định là do Nạp Lan công tử bị mù, cho nên không nhìn rõ xấu đẹp, nhất

định là thế.”



Ả lập tức khôi phục lòng tin của mình.



Già Lam và Nạp Lan Tiêu Bạch về phòng của nàng nói chuyện nửa ngày trời, sắc trời dần tối xuống, có một vị trưởng lão của học viện đến mời Nạp

Lan Tiêu Bạch đi dự tiệc, Già Lam liền đi ngủ sớm.



Không biết ngủ bao lâu, Già Lam bị gió lạnh thổi tỉnh.



Cửa sổ của phòng đột nhiên bị mở, một trận gió mát đánh tới, nàng liền tỉnh.



Gió đêm trong núi mang theo hơi lạnh, không giống như trong thành. Già

Lam thong thả bước xuống giường, đem cửa sổ đóng lại. Vừa xoay người,

nàng liền cảm thấy có điều không thích hợp.



“Ai?”



Đột nhiên, nàng quay đầu lại, ánh trăng nhàn nhạt sái vào, thình lình

trên giường của nàng xuất hiện thêm một người, hắn lười biếng nằm nơi

đó, không biết lấy từ đâu ra hai bộ sách, không coi ai ra gì lật xem.



Từng tầng ánh trăng rót vào, màu bạc phủ lên người hắn, hắn lười biếng

mà nằm mở ra, lông mi dày thật dài rũ xuống nhìn quyển sách, nhìn từ

sườn mặt, giống như con bướm tùy thời có thể vẫy cánh bay đi. Dưới lông

mi, là một đôi mắt khiến người ta hít thở không thông, rõ ràng là màu

sắc tuyệt đẹp, lại giống như trống rỗng, trong suốt mà thần bí, khiến

người ta bất tri bất giác bị lạc trong đôi mắt ấy.



Một màn chia tay ở bờ hàn trì, không thể nào xua đi được, đảo mắt một cái, hắn liền xuất hiện trước mặt nàng.



Già Lam hơi sửng sờ, trong lòng có cảm xúc khó nói thành lời, là vui vẻ, là buồn bực, hay là…



"Sao ngươi lại tới đây?" Nàng cố đè nén mọi cảm xúc trong lòng, cố tình dùng giọng điệu lạnh lùng nói chuyện.



Phượng Thiên Sách nhẹ nâng mí mắt, không có bỏ lỡ cảm xúc dâng trào

trong chớp mắt của Già Lam, khóe môi khẽ nhếch, hiện ra nụ cười như có

như không, đôi môi gợi cảm hé mở, chậm rãi nói từng chữ một: “Tình yêu

gian khổ của Tây Thi đậu hủ, cuộc tình đau thương của tiểu nha hoàn và

đại thiếu gia… Mấy ngày không gặp, Tiểu Lam Lam, phẩm vị của nàng càng

ngày càng đặc biệt ha!”



Thanh âm cực thấp, không chút che giấu ý cười, hắn còn cố tình đem từ ngữ nói rất trầm bỗng du dương, thật đáng ghét!!!



Đôi môi Già Lam không nhịn được run rẩy, cả người bắt đầu xốc xếch trong gió lạnh. Ai có thể nói cho nàng biết, rốt cuộc là ai đem sách này để ở đầu giường nàng, vì sao nàng không phát hiện? Điểm chết người nhất là,

tên của hai quyển sách này máu chó đến tận nhà! Không biết tác giả nào

nhàm chán như vậy, viết ra một bộ sách đẫm máu chó để lừa tiền và nước

mắt của thiếu nữ ngốc nghếch? Đúng là hại chết người! Thật tai hại!



Thiếu nữ ngu ngốc?



Phải rồi, nàng nhớ Thiến Nhi có nói, nàng ta để hai quyển sách lại đây

cho nàng, kêu nàng rãnh rỗi thì lấy ra đọc, còn cổ vũ cho nàng, kêu nàng phải kiên cường, không nên buông tha, Tình yêu thực TMD có thể chiến

thắng tất cả!!! >”