Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký

Chương 56 : Xuất phát !

Ngày đăng: 20:49 18/04/20


Sau khi chuẩn bị sẵn sàng năm người được tộc nhân cầu nguyện bình an mà xuất phát.



Một hàng năm người đi xa dần, đi cả đoạn đường vẫn có thể nghe được thanh âm cầu nguyện. Trong lòng Tôn Chí Tân dâng lên cảm giác ấm áp khôn kể, giống như là rời xa nhà, có người nhà ở đó đợi chờ mong ngóng, cầu phúc cho ngươi, cầu nguyện bình an cho ngươi, vô luận ngươi mệt mỏi hay bị thương hoặc là chán chường, luôn có một cánh cửa làm người ta an tâm sẵn sàng rộng mở.



Trong phút chốc, Trong lòng Tôn Chí Tân liền minh bạch: Hắn không muốn xa rời địa phương lạc hậu nguyên thủy này, hắn đối với bộ tộc nguyên thủy này có lòng trung thành ! đồng thời trong lòng còn có vướng bận, vướng bận Naaru, Buku, Auge, thậm chí mặt của Tiger cũng lởn vởn một chút.



Hiểu được điểm này, trong lòng không hề thấy cảm giác này đột ngột, giống như đương nhiên như vậy có thể tiếp nhận. người là động vật có tình cảm, có người đối tốt với ngươi, liền khó có thể quên phân tình nghĩa này, một đoạn thời gian ở chung , thật sự đã không thể rời được những con người tiền sử giản dị mà lại đơn thuần này, ấn ký sinh hoạt hiện đại trong lòng lưu lại càng nhạt đi, giống như giấc mộng Nam Kha, ngược lại sinh hoạt gian khổ nơi này trở nên càng ngày càng chân thật, càng ngày càng làm cho người ta khó có thể dứt bỏ.



Như là nhìn ra cái gì, Qigeli quay đầu lại nói:“Chúng ta rất nhanh sẽ trở về.”



Tôn Chí Tân ngẩng mặt cười cười:”Phải, mới xuất môn, ta đã muốn về .”



Đoàn người đều cười rộ lên. Tôn Chí Tân cúi người chụm một vốc nước hắt lên mặt, nhất thời tinh thần đại chấn, cánh tay vung lên:“Xuất phát !”



Tamu lên tiếng dũng cảm cười to, xách kiếm đi lên đầu đội ngũ.



Đội ngũ nối đuôi nhau mà đi, Tamu dáng vóc lớn, giống một con tàu phá băng, lại giống một chiếc xe tăng hạng nặng, sắm vai tiên phong mở đường. Alfa theo sát sau đó, tỉnh táo dùng con mắt độc nhất của mình tìm kiếm những nguy cơ có khả năng tồn tại xung quanh. vị trí của Caban biến hóa rất lớn, trong thân thể thấp bé của hắn như là ẩn chứa tinh lực vô hạn, xuất quỷ nhập thần trong chốc lát xuất hiện ở phía trước đội ngũ xa xa dẫn đầu, trong chốc lát nhảy ra sau cùng, quả thực là hành tung mơ hồ, hệt như cao thủ luyện phiếu miểu mê tung bộ vậy. Tôn Chí Tân chú ý tới quy luật hắn xuất hiện giống ong mật dò đường, luôn lấy đội ngũ làm trung tâm hình thành một lộ tuyến hình số 8, trong lòng không khỏi giật mình mà kính nể. Vì an toàn của toàn đội, tận hết khả năng thăm dò càng nhiều đường đi, lượng di động của hắn so với người khác ít nhất phải nhiều hơn gấp ba lần! cuối cùng là Qigeli, vẫn dán tại bên người Tôn Chí Tân, một tấc cũng không rời.




“Quả nhiên lợi hại……” Tôn Chí Tân vẻ mặt đau khổ. Hắn từng có trải nghiệm như vậy khi lữ hành ở Vân Nam, vô luận đỉa cạn hay là đỉa nước cũng đều rất nhiều, chỉ không nghĩ đến đỉa ở thời không này cũng hung hãn như vậy.



Bốn người trữ thêm nước, có chút lưu luyến rời hồ tiếp tục đi tới. năm người Ở đây, ngay cả Tôn Chí Tân mới tới nhưng có tri thức sinh tồn dã ngoại phong phú cũng biết nơi này dù tốt, nhưng không phải nơi có thể hạ trại ở lâu, bởi vì có nguồn nước nghĩa là có nhiều động vật hoang dã đến nơi này uống nước, trong đó có cả Dã thú hung mãnh, cũng không phải chỗ có thể ở lâu. động vật Hoang dã thích đến uống nước bên hồ, ngược lại nước sông chảy không ngừng chúng lại không thích, rời xa hồ nước trở thành lựa chọn chính xác.



Tiếp tục đi về phía trước, rừng rậm ven sông trở nên càng rậm rạp, rừng rậm lộ ra vô số sát khí, mơ hồ có thể nghe được tiếng kêu hung hãn của Dã thú thường thường vang lên. Năm người bởi vậy trở nên càng thêm cảnh giác, cơ chế báo động trước kỳ lạ của Alfa đã toàn lực vận tác, hành động dò đường của Caban cũng trở nên càng cần, tốc độ hành động của toàn bộ đội ngũ bởi vậy càng chậm, tinh lực tiêu phí lại trở nên lớn hơn.



Tôn Chí Tân vẫn kỳ quái lấy thể lực siêu cường của người tiền sử cùng hành trình cao tốc vì sao đi tới đi lui giữa bộ tộc gió biển và bộ tộc thợ săn còn cần nhiều ngày thời gian như vậy, đến lúc này mới hiểu được, dã ngoại quả nhiên là cần khắp nơi lưu ý, có đủ loại tồn tại khách quan không thể đoán trước sẽ cản trở bước chân người, kéo tốc độ trở nên rất chậm. tốc độ hành quân 8 km mỗi giờ cũng chỉ lúc bắt đầu mới đạt tới được, đoạn sau thì hoàn toàn không thể, một giờ 3 đến 4km đã là cực hạn. Mà theo Qigeli nói, lộ trình về sau sẽ càng khó đi, tốc độ còn có thể chậm lại, mà đây đã là con đường dễ đi nhất theo lời Tamu……



Lại đi, bờ sông bắt đầu xuất hiện một loại cỏ có răng cưa sắc bén, nhánh cỏ có thể cao bằng đầu người, có chút giống cỏ lau lại có chút giống cỏ phi cơ vùng đông bắc, một thoáng không để ý rất dễ bị nó cắt phải. Tamu đi phía trước mở đường, huy tay cứ thế chém ra một lối đi.



Ngày xưa làm được vậy thì rất mất sức, hiện giờ trong tay có công cụ hiện đại, chém bụi cỏ cũng là một loại hưởng thụ. Hán tử như tháp sắt kia coi chuyện này như trò tiêu khiển, cười ha ha phía trước vung kiếm thực mạnh, một kiếm có thể vạt đi cả một mảng cỏ lớn, ngoác miệng cười không nừng.



“Đã nghiền !” Tamu kêu lên:“quá sắc bén !”



Tôn Chí Tân nhìn bóng lưng đã sắp nhập ma của hắn, thực không biết nói gì.