Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký

Chương 57 : Năng lực cổ quái của Alfa

Ngày đăng: 20:49 18/04/20


đi Tiếp, bụi cỏ trở nên ngày càng dày đặc, rậm rạp chi chít đến không biết sâu bao nhiêu. Đứng trong bãi cỏ rậm rạp cao hơn đầu người, quét mắt nhìn xung quanh trừ bỏ cỏ vẫn là cỏ, hoàn toàn không thể phân biệt phương hướng. đường Dưới chân trở nên càng khó đi, dưới lớp cỏ khô lá mục thật dày toàn bộ đều là bùn nhão. Có chỗ may chỉ là bùn không lún chấn, không may thì một bước là bùn bắn đầy, còn có bùn và nước văng tung tóe, càng ngày càng khó đi, tốc độ hành quân của cả đội cũng càng chậm. Tới lúc này, toàn bộ hoàn cảnh xung quanh đã chuyển biến thành dải đầm lầy, không chỉ ít người lui tới, ngay cả dã thú cũng khó có thể sinh tồn, bởi vậy tiếng kêu của dã thú có thể đến bên tai cũng càng lúc càng thưa thớt, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng chim hót ngẫu nhiên vang lên.



“Chú ý có rắn.” Qigeli nhắc nhở nói. Mọi người đều âm thầm lưu ý, loại địa phương này bình thường Dã thú khó có thể sinh tồn, nhưng rắn hơn phân nửa sẽ có.



Caban phía sau cũng thành thật , không dám rời đi đội ngũ quá xa, mà dò đường khu vực lân cận, cũng thường thường phát ra những tiếng chim hót líu lo để liên lạc. Tôn Chí Tân lại một lần nữa bội phục trí tuệ của những con người tiền sử nơi này, bọn họ tự phát triển ra một phương thức riêng, cũng vận dụng nó rất tốt.



Tamu biết phương hướng, Tôn Chí Tân vừa lưu ý nghe tiết tấu và quy luật của tiếng chim hót Caban và Qigeli dùng để liên hệ, một bên xách đao dã chiến từ Qigeli lật nhìn phần đuôi một chút, lại nhìn mặt trời rồi so sánh một chút với đồng hồ, sau đó cũng giống Tamu chọn ra phương hướng chính xác để đi tới trong bụi cỏ.



“Ngươi biết đường ?” Qigeli cảm thấy khó có thể tin.



Tôn Chí Tân cười cười:“Không biết, nhưng ta đi cùng Tamu một đoạn thì biết đường nên đi như thế nào.”



“sao có khả năng ?” Qigeli hoàn toàn không tin.



Tôn Chí Tân giải thích không rõ được phương pháp căn cứ la bàn trên đao dã chiến thông qua cực từ của tinh cầu để phán đoán phương hướng, rồi lấy đó làm cơ sở, dùng kim đồng hồ để định vị, chỉ có thể nói:“Ta chính là biết. Ân, có công cụ nói cho ta biết , về sau có rảnh lúc dạy ngươi dùng.”



Lời giải thích cũng cường hãn như không cần giải thích hệt như xưng hô tất đạt lạp sát a tô, Qigeli liền không hỏi , tuy rằng biết trên người Tôn Chí Tân đầy những ngạc nhiên cổ quái, nhưng Ánh mắt nhìn về phía Tôn Chí Tân tựa như nhìn một thứ gì đó kỳ lạ hiếm có.



“Tamu, dừng lại !” Alfa đột nhiên quát.
Ba lượt sau, khuôn mặt hủy dung của Alfa vốn đã đáng sợ mặt trở nên càng đáng sợ, trên mặt đã đã không có nhân sắc, những giọt mồ hôi lớn theo trán nhỏ giọt xuống. Tôn Chí Tân tiến thêm một bước, trực tiếp luồn đầu vai xuyên qua dưới nách Alfa dìu hắn đứng lên, nửa đỡ nửa kéo mang theo hắn đi tiếp. Alfa cảm kích cười cười với Tôn Chí Tân, suy yếu ngay cả nói cũng không có khí lực



tình huống Toàn đội lúc này đã không thích hợp tiếp tục đi tới, nhưng lại không thể ở đầm lầy cắm trại, chỉ đành cắn răng tiếp tục đi tới. Tôn Chí Tân lo lắng thường thường liếc nhìn Alfa đang dựa vào mình, thật tâm hy vọng loại dị năng đoán trước này của hắn không có tác dụng nữa, nếu không người này chưa lết được ra khỏi đầm lầy đã xảy ra vấn đề lớn.



Có lẽ là cầu nguyện của Tôn Chí Tân nổi lên tác dụng, đoạn đường còn lại đi đến bốn giờ chiều cũng chỉ gặp thêm hai vũng bùn nhỏ, bị Tamu và Qigeli dùng nhánh cỏ dò ra tránh được. khoảng năm giừo, bụi cỏ bên người bắt đầu thưa dần, độ cao cũng dần thấp đi, đất dưới chân cũng bắt đầu khô ráo, vũng nước, bùn lầy càng lúc càng ít, đã xuất hiện dấu hiệu đi ra khỏi vùng đầm lầy.



Bụi cỏ dần thưa thớt, tốc độ lại nhanh lên. Lại đi thêm một giờ, khoảng 6 giờ hơn, năm người rốt cuộc ra khỏi đại dương cỏ dại



Trước mắt xuất hiện một con dốc thấp, trông có vẻ cổ quái, có chút giống cồn cát sa mạc, lại có chút giống cái lưng của một giun khổng lồ, liên miên uốn lượn phập phồng, độ cao không lớn, ước chừng khoảng vài chục mét, nhưng chiều dài lại rất dài, hai đầu đều nhìn không tới, thực sự có chút giống một con sâu, đại bộ phận thân thể chôn dưới đất, lộ một phần ra ngoài.



Đoàn người đi lên, Tôn Chí Tân phát hiện lượng thực vật phi thường ít ỏi, có chút trọc, chân không lưu ý cọ rớt một tầng đất, lộ ra chất nham thạch bóng loáng cứng rắn, phiếm một loại sáng bóng mang chút chất sáp, mười phần giống kết cấu địa chất nào đó do trầm tích tạo thành.



“Xem.” Qigeli chỉ chỉ phía trước.



Ánh mắt theo phương hướng ngón tay của Qigeli xem qua, Tôn Chí Tân chỉ nhìn liếc một cái liền ngây người.