Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký

Chương 58 : Kỳ cảnh cùng quá hiện !

Ngày đăng: 20:49 18/04/20


Chỉ thấy phía trước xuất hiện một gò đất, phạm vi rộng lớn, sợ là phải vài kilomet vuông. vài kilomet vuông gò đất này, phân tán la liệt cùng một thứ: rất nhiều măng đá có kết cấu như nhũ đá đủ kích thước lớn nhỏ như từ dưới đất chui lên.



Dưới gốc từng đống măng đá đó là một đầm nước cạn rất rộng, bởi vì đại lượng khoáng vật chất lắng đọng lại, đáy nước nhìn trông bóng loáng mà cứng rắn. Mực nước ước chừng chỉ khoảng một bàn tay cắm vào, màu sắc phú lệ cho thấy nước rất giàu hàm lượng kim loại, từ xanh thẫm đến lam nhạt biến ảo không chừng như là dùng cọ vuốt lên những tông màu bất đồng dần dần biến hóa chuyển tiếp hòa quyện với nhau , đẹp đến mức làm cho người ta nín thở ! Đặc biệt là những vùng màu sắc chuyển tiếp, trình độ kết hợp hóa học phức tạp này là bàn tay con người vô luận thế nào cũng không làm được.



Từng măng đá cấu thành bãi măng đá cái nhỏ chỉ cỡ cánh tay, cao khoảng một thước; rộng chừng gần mười thước, có cái mấy người vòng quanh cũng ôm không xong, nhìn qua thậm chí có điểm giống tổ kiến. Măng đá trên vách đá bóng loáng ướt át, tuyệt đại bộ phận trên đỉnh đều hở miệng, tỏa ra một cỗ sương trắng. Sau vài phút, rừng măng đá cùng lúc phun trào, đồng loạt phun ra cột nước lớn nhỏ, nhỏ thì giống trẻ con đi tè, lớn thì to ngang bắp đùi, giống như dòng nước cao áp từ súng phun nước của lính cứu hỏa, hướng lên trên chiếu vào thiên không lên đến mấy chục thước ! Toàn bộ măng đá hóa ra đều do khoáng vật từ suối ngầm đứt quãng phun trào mà ngưng kết thành. nước từ đó phun ra, tất cả đều là nước nóng được địa nhiệt đun sôi, từ rất xa đã có thể cảm giác được những sợi bụi nước nóng rực phả vào mặt như khi mở phích nước.



Cũng chỉ trong nháy mắt vạn suối đồng loạt phun trào, cột nước hoặc thô hoặc tế lớn nhỏ cùng nhau phun vào thiên không, thẳng tắp như rồng nước phóng lên cao, ý đồ vượt khỏi cửu thiên. Lên tới chỗ tối cao lại hóa thành bọt nước rơi xuống dưới, tràn đầy ngọc cây quỳnh tương, châu ngọc đầy trời, viên lớn viên nhỏ lăn đầy khay ngọc, hoặc là không có quỹ tích văng bắn loạn xạ khắp nơi, từng viên bóng nước chiếu rọi ánh sáng ấm áp lúc chiều tà, lượng lệ trong suốt dệt thành một kỳ cảnh khó gặp!



Lại thấy dưới ánh tịch dương, hơi nước bốc lên được ánh mặt trời chiếu rọi, vẽ ra một dải cầu vồng cong cong, treo ở một vị trí thật thấp như một chiếc cầu, phảng phất như vươn tay là có thể đụng đến, lại hư ảo nhạt nhòa mà yếu ớt, tựa hồ vừa đụng liền tan vỡ, khiến người ta chỉ dám nín thở ngắm nhìn, sợ hô hấp quá lớn sẽ thổi bay nó. Thêm một cây cầu bảy sắc cong cong này, toàn bộ cảnh sắc châu ngọc đầy trời chớp mắt liền càng thêm sống động.



Đợi bọt nước rơi xuống đầm cạn, lại dấy lên một mảnh bão tố, dày đặc tiếng nước nghe kinh tâm động phách, tựa như nhịp trống dày đặc không ngớt, làm run lòng người, lại khiến người ta phấn chấn. Thật đúng là một cảnh mưa đánh ào ào, một trận chiêng trống rung trời! tình cảnh này chỉ trên trời mới có, xuất hiện tại nhân gian chính là kỳ tích !



Tôn Chí Tân nhìn ngây người, sợ hãi than thần công của thiên nhiên, vừa thán cư nhiên có thể ở dị giới này thấy kỳ cảnh như vậy.



Hiện tại Tôn Chí Tân đã có thể hiểu được vì sao một đường đi tới càng đi phía trước càng nóng ẩm, thảm thực vật càng giống với rừng rậm nhiệt đới. Xuất hiện trước mắt là một mạch nước ngầm do địa nhiệt tạo ra, chúng bị địa nhiệt tăng áp lực mà hình thành nhiệt áp, phun ra hơi nóng liền tản ra trong không khí, khiến cho độ ẩm, độ ấm phụ cận đều tăng nhiều, ảnh hưởng thực vật mấy chục km xung quanh, cuối cùng hình thành một mảnh rừng rậm nhiệt đới tại khí hậu ôn đới. Thiên nhiên, thật kỳ diệu vô cùng ! nhân lực lớn đến đâu cũng không thể hình thành cảnh sắc thiên nhiên kì lệ như vậy.



Tôn Chí Tân hoàn toàn là một kẻ ham mê dã ngoại du lịch, thấy một cảnh này chỉ hận không thể ôm lấy Tamu và Qigeli đến hôn một cái. Nhờ có bọn họ, mới giúp hắn có thu hoạch lần này, chỉ cảm thấy lần này xuyên qua thời không, vô luận như thế nào đều đáng giá !



hiển nhiên, Tamu và Qigeli không hiểu được sự hứng khới của hắn . Bọn họ chỉ cảm thấy kỳ diệu, không có cái tâm lý kinh ngạc cùng cúng bái của người hiện đại như Tôn Chí Tân khi thấy cảnh này. Hơn nữa hai người tựa hồ đều xem qua không chỉ một lần, tựa như nông dân dưới chân Hoàng Sơn, sớm nhìn ngán muốn chết. Hoặc là giống nam nhân lấy được vợ là hoa hậu hoàn vũ, ngày ngày xem mỹ nhân, kết quả chính là thẩm mỹ mệt nhọc nghiêm trọng…… Có thể thấy, lão bà xấu vẫn tốt hơn, nơi ở cũng tốt nhất không cần non xanh nước biếc tựa Thái Sơn, gần gũi với những thứ tuyệt đẹp quá chưa chắc đã là chuyện tốt.



Qigeli dùng khẩu khí thực bình thường nói:“Nơi này không thể ở quá gần, nước quá nóng, sẽ bị bỏng mất. Hay là Dã thú sẽ không lại đây, buổi tối chúng ta hạ trại ngay bên kia.”



Chúng đương nhiên sẽ không lại đây uống nước, chỉ nhìn có thể thấy nó hàm chứa rất nhiều kim loại, động vật uống loại nước này sẽ xuất hiện hiện tượng trúng độc. Chỉ có thực vật cường hãn mới có thể hấp thu loại nước này, cũng thông qua quá trình quang hợp cường đại vô cùng phân giải nó thành chất nước vô hại.



Tôn Chí Tân lưu luyến dời ánh mắt khỏi phiến cảnh sắc thần kỳ mà hoa mỹ này, nhìn thoáng qua nơi Qigeli chỉ, lại đem ánh mắt quay lại cảnh đẹp trước mắt. Được rồi, hắn chính là tham luyến cảnh đẹp, trời biết về sau còn có cơ hội lại thấy cảnh vật như vậy hay không. Sau đó hắn ngẩn ngơ, máy móc vặn cổ, một lần nữa đem ánh mắt quay lại phương hướng Qigeli chỉ. Không thể tin được thứ mình thấy, nhu nhu mắt, lại nhìn, thật đúng là một thứ mà hắn nhận ra, lại còn là một vùng cực lớn!



Tôn Chí Tân nhất thời liền điên rồi, ba chân bốn cẳng cởi xuống dây thừng bên hông, quái kêu một tiếng, giống như nổi điên tiến về nơi Qigeli chỉ.



Còn lại bốn người thấy Tôn Chí Tân vẻ mặt khác thường, sợ hắn gặp chuyện không may, không hẹn mà cùng đi chạy theo sau hắn. Alfa suy yếu nhất, dở chết dở sống theo ở cuối cùng. Tamu chạy vài bước dừng lại, đợi Alfa đến trực tiếp một tay bế hắn lên ôm lấy chạy như điên, động tác cư nhiên là kiểu ôm công chúa làm người ta giật mình



Caban động tác nhanh chóng nhất, đi sau mà tới trước đuổi theo Tôn Chí Tân, cái chân què tựa hồ hoàn toàn không ảnh hưởng đến tốc độ của hắn.
Một lát sau Qigeli cũng đã trở lại, một lần nữa đem bình trúc nạp đầy nước, trong tay còn cầm một con rắn lớn, tên thổi con cắm phập vào đầu nó. Qigeli ngay mũi tên cũng chưa nhổ , hăng hái đứng một bên xem Tôn Chí Tân dạy đánh lửa, lại không nhịn được lôi kéo Caban tạo thành một tổ học tập.



Bởi vì điều kiện hạn chế, Tôn Chí Tân giảng giải phương thức nhóm lửa, biện pháp dây cung. So với cách đánh lửa cổ điển vốn có, nó giữ lại mũi khoan không thay đổi, chỉ tăng thêm một dây cung dùng để kéo mũi khoan chuyển động cực nhanh, giúp hiệu suất và xác xuất thành công ùn ùn tăng lên.



đạo cụ Sở dụng rất đơn giản, một tấm gỗ dùng để khoan, bên rìa tạo ra một cái lỗ có thể kẹp được mũi khoan, phía dưới lỗ lót vật dễ cháy để hứng lấy vụn gỗ nhiệt độ cao hoặc tia lửa bắn ra trong lúc chuyển động. Lại kiếm hai cành khô, trong đó một mài hoặc vót nhọn làm mũi khoan, cái còn lại dùng làm cung khoan lửa.



Cành khô làm cung hai đầu buộc dây thừng, kéo chặt, làm cho nó biến thành hình cung, lại xoắn mũi khoan ở trên dây một vòng. Lúc kéo đẩy cung, dây cung sẽ kéo mũi khoan nhanh chóng xoay tròn, ma sát tốc độ cao sinh ra rất nhiều nhiệt lượng, chỉ một lát là đã có tia lửa bắn xuống châm vào đồ dễ cháy lót ở phía dưới. Việc tiếp theo người tiền sử còn thành thạo hơn Tôn Chí Tân , cẩn thận che chở mồi lửa, dùng lá khô đặt lên, nhẹ nhàng thổi, làm cho ngọn lửa lớn mạnh là xong. cả quá trình bởi vì cải tiến phương pháp, trước sau không đến mười phút liền hoàn thành.



tráng hán Tamu ôm mấy khối đá lớn trở về, trong đó một khối lõm xuống, gia công một chút là có thể dùng làm nồi. Người này đầu óc quả thật không đủ thông minh, không xác định rõ loại đá Tôn Chí Tân yêu cầu, một hơi bê mấy khối trở về, trong lòng nghĩ thể nào chẳng có một khối có thể phát huy công dụng.



thấy bốn người dùng tốc độ cực nhanh nhóm lửa, không phải một mà là vài nhóm – do Qigeli và Caban học làm cảm thấy hứng thú mà thành, hắn cũng có vẻ thực giật mình. Nếu là lúc trước, nhóm một mồi lửa, cũng cần đến hai tiếng đồng hồ, hắn đã sớm dự tính phải đến đếm mới có ăn, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có ánh lửa hừng hực



Qigeli đem phương pháp nhóm lửa Tôn Chí Tân dạy ghi tạc đáy lòng, ngồi vào bên người Tôn Chí Tân lột da răn. Tôn Chí Tân đang chỉ huy Tamu ra hai khối đá hình tròn, dùng để làm cối xay đá. Cả công tác làm cối xay đá không cần quá nhiều công phu, đối với Tamu sức lớn là việc vô cùng thích hợp.



Qigeli dựa vào hỏi:“Tôn Chí Tân, cái loại cây này thật sự có thể ăn ?” Hắn không phải không tin, ngược lại hắn rất tin không nghi ngờ. Nhưng cánh rừng này thật không nhỏ, nếu đúng như Tôn Chí Tân nói có thể ăn, như vậy ý nghĩa đại biểu của nó thật quá lớn, đó chính là vấn đề thức ăn trong toàn bộ mùa đông vẫn làm khó hai bộ tộc trước nay đã có thể giải quyết, vô luận bộ tộc Thợ Săn hay bộ tộc Gió Biển, có mảnh rừng cây có thể ăn này thì tất nhiên có thể chịu đựng qua mùa đông tàn khốc.



Tôn Chí Tân cũng hiểu được điểm ấy, lập tức không hề ác liệt thừa nước đục thả câu, mà là cũng giống Qigeli nghiêm nét mặt nói:“ tưởng tin ta, loại này cây quả thật có thể ăn. Nó không những ăn được, còn có nhiều tác dụng. Thấy một mảnh rừng này không ? sản lượng như vậy, toàn bộ bộ tộc thợ săn và bộ tộc gió biển cùng nhau cũng đủ ăn ! ta tuy rằng không dám cam đoan không để mọi người chịu đói, nhưng có một mảnh rừng này, tuyệt đối không đói chết người ! mùa đông năm nay, tuyệt sẽ không có trẻ con hoặc lão nhân bệnh nhân tàn tật bởi vì đói khát mà bỏ mệnh. Không có ai sẽ bị lưu lại chờ chết ! ta nói rồi, sẽ làm được ! vô luận bộ tộc thợ săn, hay là bộ tộc gió biển, đều giống nhau !”



trên mặt Mọi người đều hiện ra thần sắc phấn chấn, ở đây đại đa số đều là người tàn tật, không thể tham gia săn thú kiếm thức ăn, trước đây đều là đối tượng bị đào thải không còn cách nào khác phải chủ động lựa chọn ở lại để giúp toàn bộ tộc có thể tiếp tục tồn tại. Nếu thật sự rừng cây này có thể dùng để ăn, ấn số lượng mà nói, vậy thật không cần hy sinh đổi lấy sinh tồn của bộ tộc.



mọi người ai cũng quý trùng sinh mệnh của chính mình, không ai muốn trong rét lạnh cùng đói khát thống khổ mà tuyệt vọng chết đi. Tôn Chí Tân không thể nghi ngờ là ngọn đèn chiếu sáng tương lai hắc ám đó !



Tôn Chí Tân lại nói:“Bất quá hai bộ tộc cộng lại có hơn 300 người, lượng tiêu hao thức ăn rất lớn. Ta tranh thủ cố gắng phát hiện càng nhiều thứ nữa, để hai bộ tộc đều có thể bình yên vượt qua mùa đông này.”