Sư Tôn, Đồ Nhi Không Bao Giờ Sai
Chương 4 : Phục hồi trí nhớ
Ngày đăng: 02:40 19/04/20
Lăng Ca tỉnh lại giữa đêm. Một loạt hình ảnh đẫm máu của cái ngày đại chiến thần yêu hai giới lãnh đạm trôi qua trước mắt y. Y suýt chút nữa đã chết, nhưng cha y không ngại từ bỏ tính mạng mang y từ cõi chết quay trở lại, muốn y thừa kế ngai vị Yêu Đế, giúp yêu tộc có ngày thống trị tam giới. Thế mà, y lại sống ngây ngốc uổng phí hơn 400 năm mới nhớ được bản thân là ai. Có điều, giờ cũng chưa phải là quá muộn.
Lăng Ca ghé mắt nhìn sang Tang Hoa. Hắn đã ngủ say do tiêu tốn máu quá nhiều vào việc thắp sáng đèn kết phách, tuy vậy bàn tay hắn vẫn nắm chặt lấy chân Lăng Ca. Lăng Ca mơ màng nhớ lại lúc còn hôn mê hình như đã nghe thấy hắn nói “Đừng lo, vi sư sẽ luôn ở cạnh ngươi.” Ra đây chính là luôn ở cạnh mà sư tôn nhắc tới. Cảm giác cũng không tệ.
Lăng Ca không tiện biến thành hình dạng con người bởi vì nơi đây là Cửu Trùng Thiên. Trong mắt họ, loài giao long thấp kém không đáng nhìn, do vậy không thể phân biệt được con nào là con nào. Nhưng một khi y dùng hình dạng con người đối diện họ, họ lập tức nhận ra thân phận y, thế thì sẽ gây ra phiền phức lớn cho Tang Hoa.
Lăng Ca cục cựa người, đưa chân còn lại khều khều vào gò má Tang Hoa. Thấy Tang Hoa hơi mở mắt, Lăng Ca nói ngay, giọng nũng nịu: “Sư tôn, ta đói rồi.”
“Đầu của ngươi ổn chứ?”
“Rất ổn. Chỉ là bụng hơi đói thôi.”
Tang Hoa nhất thời vui vẻ vì Lăng Ca bình an vô sự tỉnh lại, cao hứng nói: “Để vi sư đi nấu thức ăn cho ngươi.”
Đôi mắt của Lăng Ca chìm trong một màn sương: “Sư tôn, nấu ăn tuyệt nhiên không phải là sở trường của người đâu.” Lời này nói ra tuy có phần tàn nhẫn, nhưng lát nữa nếu bắt y phải ăn hết số thức ăn do Tang Hoa mang tới thì càng tàn nhẫn hơn.
“Rồi rồi, vi sư bảo người ta nấu.” Tang Hoa thiểu não quay đi. Lẽ nào hắn nấu dở đến mức ám ảnh vào đầu óc trong sáng của đồ đệ rồi?
Sau nhiều ngày ăn uống bổ dưỡng, thấy Lăng Ca đã hồi phục khá tốt, Tang Hoa quyết định quay lại Triều Hải Cư, đúng hơn là phải cấp thiết quay lại Triều Hải Cư. Hôm nọ, Hoa Thần đến phàn nàn rằng Lăng Ca uống sạch cả bình ngọc lộ mà khó khăn lắm nàng mới xin được từ chỗ Bồ Tát. Còn hôm qua, y làm nhàu nát sổ sách phát lộc của Ty Lộc Tinh Quân, quấn tơ hồng se duyên của Nguyệt Lão thành một đống rối bòng bong, trộm thuốc của Thái Thượng Lão Quân gắn vào ná bắn chim. Tuy rằng ai cũng nể mặt mũi của Tang Hoa, không dám làm gì Lăng Ca, nhưng mặt mũi của hắn không lớn đến nỗi có thể bao quát toàn thể Cửu Trùng Thiên. Mỗi một vị thần chỉ cần tùy ý đến mắng một câu cũng đủ làm hắn chết ngạt rồi.
So với việc ở lại Cửu Trùng Thiên, Lăng Ca càng thích Triều Hải Cư hơn, đo đó mới cố tình phá rối để được rời khỏi sớm. Mỗi ngày ở Cửu Trùng Thiên, y đều nghe người ta bàn tán xì xầm về Tang Hoa. Họ nói Tang Hoa lãnh khốc vô tình, trước kia Thượng Sinh Tinh Quân cầu xin thế nào cũng không chịu giúp Đông Duệ, mà nay vì cần Tổ Dược cứu mạng đệ tử mới mặt dày đến Cửu Trùng Thiên trao đổi điều kiện. Dĩ nhiên những lời này là nói ngầm với nhau, ở trước mặt Tang Hoa thì ai nấy đều làm ra vẻ cung kính tối thượng. Với bản tính của Lăng Ca, nếu đám người này ở yêu giới thì đã bị y đem giết sạch rồi băm vằm thành nhiều khúc xả tức, nhưng ở Cửu Trùng Thiên, hắn không thể ra tay được. Hắn không sợ bị Thiên Đế điều động thần tướng vây đánh, mà chỉ sợ Tang Hoa phải khó xử.
“Đồ nhi làm sao dám?” Lăng Ca nhếch môi cười nhẹ. Với cái bản mặt ngông cuồng này của y, Tang Hoa càng thêm giận dữ: “Ta thấy ngươi dám đấy!”
“Vậy sư tôn phạt đồ nhi là được.” Lăng Ca hớn hở gợi ý.
Tang Hoa giật giật khóe môi. Có đệ tử nào mà lại thích thú tự xin chịu phạt đến thế không? Chắc chắn là không rồi. Đệ tử của hắn vừa mổ đầu xong lẽ nào bị di chứng? Cái tên Tổ Dược đó trăng hoa suốt ngày, không biết làm ăn có đáng tin cậy không?
“Đương nhiên phải phạt!” Tang Hoa lấy uy sư tôn lấn át Lăng Ca. Thế nhưng phải phạt cái gì? Triều Hải Cư của hắn không phải nơi giáo dục thanh niên mới lớn, không có mấy dụng cụ kẹp tay, xích chân, quỳ bàn chông gì đó.
“Ra trước sân quỳ cho ta.” Hắn khổ não đúc kết được một hình phạt không cần đến dụng cụ.
“Quỳ???” Lăng Ca nhíu mày. Hắn đường đường là Yêu Đế, phải hạ mình quỳ gối để người hầu dòm ngó thì còn ra thể thống gì? “Sư tôn, có thể đổi cái khác không?”
“Ngươi nói xem?” Tang Hoa thách thức nhìn y.
“Thôi được, đồ nhi đi quỳ.” Lăng Ca biến trở lại thành giao long, ung dung di chuyển ra ngoài cửa. Thế này thì hắn không sợ mất mặt nữa. Bên trên có chính sách thì bên dưới có đối sách.
“Trở lại hình dạng con người quỳ cho ta.” Tang Hoa gắt lên. Giao long làm sao mà quỳ? Lẽ nào ra ngoài sân nằm cuộn tròn? Thế có khác gì là sưởi nắng ngắm cảnh?
“Sư tôn, người không thể lật lọng như vậy. Lúc nãy người bắt đồ nhi quỳ nhưng không nêu rõ là quỳ trong hình dạng nào, giờ mới sửa lại thì bất công với đồ nhi quá. Đồ nhi vạn sự đều lấy người làm gương. Người nói một thì là một, không thể tùy tiện đổi thành hai được.”
Tang Hoa cứng họng, giẫm giẫm lên thân Lăng Ca mấy cái nhưng cũng không thể làm gì hơn, đành để y ra ngoài cuộn tròn sưởi nắng.