Sư Tôn, Đồ Nhi Không Bao Giờ Sai

Chương 5 : Dạy dỗ

Ngày đăng: 02:40 19/04/20


“Nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ. Câu này ngươi có hiểu là gì không?”



Tang Hoa tay trái cầm sách, tay phải cầm roi dài cho ra dáng một lão sư, vừa đi vừa hỏi Lăng Ca. Lăng Ca đang vuốt tóc, hí hoáy vẽ vời trên giấy, dừng lại một chút ngẩng lên và lắc đầu. Ở yêu giới không bao giờ mở mấy lớp học nhàm chán thế này. Từ nhỏ đến lớn hắn chỉ biết đánh nhau. Lúc nhỏ đánh đám động vật, lớn hơn chút đánh đám người trái ý hắn, trưởng thành thì đánh lên tận thần giới, giờ nghĩ lại đều thấy thật sảng khoái. Thế mới gọi là được sống.



Tang Hoa liếc nhìn khuôn mặt Lăng Ca, lại nhìn đến cái mớ rối bòng bong trên giấy chẳng biết là quái gì, ngao ngán lắc đầu. Có được khuôn mặt đẹp như tranh vẽ thì đã sao, đầu óc rỗng tuếch mới thực là tai họa.



“Câu này nghĩa là một ngày đã làm sư phụ ngươi, thì cả đời ngươi đều phải tôn kính người ấy như cha. Nói cách khác, sư phụ giống hệt cha mẹ đã tạo ra ngươi. Cha mẹ cho ngươi sinh mạng, còn sư phụ cho ngươi kiến thức.”



Lăng Ca lắc đầu, cố chấp nói: “Cha mẹ là cha mẹ, sư phụ là sư phụ, cách gọi đã khác thì công dụng cũng khác, căn bản không phải một. Sương mù cũng rất giống khói, nhưng chẳng ai gọi sương mù buổi sớm là khói, và chẳng ai gọi khói tỏa ra từ lửa là sương mù.”



Tang Hoa nghe lời này cũng rất có đạo lý: “Thôi bỏ, vi sư sẽ dạy ngươi câu khác. Ác giả ác báo, thiện lai thiện báo. Ý của câu này là làm việc ác sẽ gặp quả báo của cái ác, làm việc thiện sẽ được sự đền đáp của cái thiện. Ví như ngươi cứu một con hồ ly, con hồ ly đó mai này có thể sẽ quay lại tìm ngươi trả ơn, lúc đó ngươi mới phát hiện nàng là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.”



Tang Hoa vạch ra một viễn cảnh tươi sáng chính là để nuôi dưỡng mầm non tinh khiết trong đầu Lăng Ca, nhưng Lăng Ca lại ngủ gà ngủ gật. Hắn giơ cao roi, muốn đánh cho não tên đệ tử này khai thông, lại sợ làm hủy hoại khuôn mặt “như trác như ma” kia thì rất hối tiếc, nên hạ roi thấp hơn quất một phát vào mông y. Lăng Ca nhảy nhổm, ngồi ngay ngắn trở lại, giả vờ chăm chú hết sức có thể.



“Rốt cuộc là có nghe vi sư nói gì nãy giờ không?” Tang Hoa gằn giọng.


“Bọn họ còn chưa tiếp cận được đồ nhi mà.” Lăng Ca nói tỉnh bơ.



“Vậy thì ngươi cũng không cần ra tay nặng thế với họ. Ngươi xem, sau này làm gì có ai dám đến so tài với ngươi nữa?”



“So tài thì phải công bằng. Nếu đồ nhi cố ý nhẹ tay thì chính là xem thường thực lực đối thủ, không coi trọng đối thủ còn gì?”



“Ngươi nói gì cũng như rất có lý lẽ, nhưng ta luôn cảm thấy sai sai chỗ nào ấy.”



“Sư tôn, đồ nhi không bao giờ sai.” Lăng Ca cười khả ái.



Tang Hoa thở dài: “Bỏ đi!”



Dù sao cũng là lỗi ở hắn trước. Hắn dọa đám con cháu của Bắc Hải Long Vương quá thể, khiến họ chẳng dám đánh trả, mới dễ dàng để cho đệ tử hắn thắng. Bởi không lý nào mà một đám rồng thừa kế huyết thống thuần chủng của Long tộc lại không đánh lại một con giao long? Hơn nữa còn là con giao long có pháp lực trung bình mà thôi.



Tang Hoa vào phòng chứa đồ, lục lọi được mấy hủ cao trị thương do một vị thần quân nào đó lúc đến bái phỏng tặng hắn. Hắn sai nam nô đem chúng đưa cho Bắc Hải Long Vương, cũng xem như một chút thành ý cho lương tâm bớt áy náy.