Sự Trả Thù Công Bằng

Chương 17 : Sẩy chân (hạ)

Ngày đăng: 21:36 19/04/20


Sự việc cũng không chấm dứt một cách đơn giản đến vậy.



Tư Minh không hề đưa Diệp Kính Huy ra khỏi quán bar, trái lại, anh xoay người kéo hắn vào thang máy.



Thang máy chạy thẳng lên tầng ba, Tư Minh dừng bước trước phòng 001, nhẹ nhàng gõ cửa.



Bên trong cánh cửa vang lên một giọng nói không mấy kiên nhẫn: “Tư tiên sinh, còn chuyện gì nữa?”



Tư Minh mỉm cười đẩy cửa ra, lại thấy ai đó vẫn đang khỏa thân nằm trên giường, “hắn” trông thấy cậu bạn đồng hành Lưu Huy của anh thì khẽ nhíu mày, nghiêng người dùng chăn bọc kín thân thể lại, lạnh lùng cất lời: “Lại gì nữa, Tư tiên sinh dẫn thêm người đến là muốn mời anh ta đứng ngoài quan sát sao? Hôm nay tôi mệt chết đi được, không có nhã hứng đó đâu.”



Tư Minh bình tĩnh trả lời: “Tôi giới thiệu một người bạn cho cậu.” Nói xong, anh ôm lấy bờ vai Lưu Huy, dùng ngón trỏ khẽ khàng nâng cằm hắn lên.



Người nằm trên giường nhác thấy gương mặt giống mình như hai giọt nước, trong nháy mắt cứng ngắc cơ thể hệt như vừa bị roi vung trúng.



Một lát sau, “hắn” mới lạnh mặt nói: “Tư tiên sinh, đây là ý gì?”



Liếc thấy “Lưu Huy” say như hũ chìm đang mơ mơ màng màng ngủ trên tay mình, Tư Minh mỉm cười giải thích: “Bạn tôi bảo cậu ta có một người anh song sinh thất lạc nhiều năm trước, tôi thấy cả hai rất giống nhau nên mới dẫn cậu ta đến đây cho cậu xem thử.”Người thanh niên kia cơ hồ bị giật mình, một lúc sau “hắn” mới thản nhiên đáp: “Ờ, cho dù có thì cũng là chuyện quá khứ rồi. Từ khi vào hộp đêm tôi đã sớm quên mình họ gì.”



“Cậu không nhớ rõ cậu ta?” Tư Minh hỏi.



Khóe miệng chàng trai kia lộ ra ý cười lạnh lẽo, “hắn” liếc nhìn cả hai: “Tư tiên sinh, anh làm ơn đừng dẫn cậu ta đến tìm tôi thêm lần nào nữa, cậu ta là du học sinh ưu tú vừa về nước, còn tôi là hồng bài ở hộp đêm, dẫu chúng tôi có quan hệ huyết thống thì cũng đã xa xôi như ở kiếp trước rồi. Nếu anh còn lo chuyện bao đồng lần nữa, hôm nay sẽ là lần cuối cùng tôi gặp anh.”



“Hắn” ngừng một chút rồi nhướn mày với chú Chung đang đứng ngoài cửa:



“Chú Chung, tiễn khách.”



Tư Minh nhìn “hắn” bảo: “Tôi về trước vậy, cậu nghỉ ngơi sớm đi.”



-



Có lẽ do bị gió lạnh thổi suốt trên đường đi, thời điểm vừa đến cao ốc cũng là lúc Lưu Huy nhẹ nhàng mở mắt ra.


Thứ Tiêu Dật cung cấp là tất cả thông tin có thể tra được trước mắt về Tư Minh, hoàn cảnh cực kì gọn ghẽ, bố mất sớm, có một cậu em trai mười tuổi tên Tư Kiệt rất nghịch ngợm quậy phá, ba mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, sau đó mẹ bệnh qua đời, anh ta trở về nước một mình bắt đầu sự nghiệp từ những vị trí căn bản, đi từng bước một leo lên đến chức giám đốc như hiện nay, lúc này mới đón em trai về nước. Cả ngày chỉ lo bận rộn chuyện công ty và gia đình, chưa từng có người yêu, như thể nhu cầu sinh lý cũng không cần giải quyết, như người muốn hóa thân thành tiên bàng quan chốn hồng trần.



Trông thấy tập tư liệu ngắn gọn đến kỳ lạ kia, Diệp Kính Huy hơi nheo mắt lại.



Có cảm giác khá là giả tạo? Chẳng lẽ vì cố ý che giấu điều gì.. . . . . . .



Có lẽ do máy lạnh để ở nhiệt độ quá thấp, bản thân hắn lại không mảnh vải che thân, dễ hiểu vì sao nửa đêm Diệp Kính Huy lại bừng tỉnh vì lạnh.



Mở mắt ra, cảm giác có một con vật lông mềm nào đấy đang dùng móng vuốt thân thiết cào cào mặt hắn, Diệp Kính Huy đứng hình giây lát, tiếp đó vung “chưởng” chụp trúng phóc cục lông kia, “meo” một tiếng, một chú mèo nhỏ nhảy lên rồi nhoáng cái mất hút.



Diệp Kính Huy đứng dậy đến phòng khách uống nước, bỗng dưng lại dừng chân.



Tư Minh đang lặng lẽ đứng trước cửa sổ sát đất, vì không bật đèn nên bóng dáng anh như muốn hoà vào đêm tối, cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo như băng.



Ánh sáng bên ngoài khung cửa khi tỏ khi mờ, phản chiếu gương mặt không chút xúc cảm của anh, đôi mắt sâu thẳm, chân mày khẽ nhíu và đôi môi gắt gao mím chặt. Giữa hai ngón trên tay trái đang kẹp một điếu thuốc, anh không hút mà để mặc tàn thuốc không ngừng rơi lả tả xuống đất. Tay phải nhẹ nhàng vỗ về chú mèo đen, động tác cứ lặp đi lặp lại như một chiếc máy.



Một mình đứng trên tầng cao nhất của tòa cao ốc này, trước mặt là cảnh đêm sầm uất của chốn đô thị phồn hoa, dáng vẻ tịch mịch ấy không khỏi khiến người ta chạnh lòng.



Diệp Kính Huy đứng yên tại chỗ ngắm nhìn anh, nhất thời không muốn lên tiếng quấy rầy.



Người đàn ông ấy tựa như kẻ thuộc về bóng đêm, nuôi một chú mèo đen, một người một mèo lẳng lặng đứng trong góc phòng, giống như muốn hòa tan vào bóng tối xung quanh, thế mà lại hài hòa chẳng gì sánh được.



Diệp Kính Huy đột nhiên nghĩ đến bản thân hắn, đôi khi tỉnh giấc lúc nửa đêm, hắn cũng sẽ đứng trước cửa sổ ngắm cảnh giống hệt anh bây giờ, lớp kiếng thật lớn phản chiếu hình ảnh đơn côi của chính hắn.



Hình ảnh tương tự đến quen thuộc như thế, chả nhẽ là vì bản chất cả hai giống nhau ư?



Đều thích hành động độc lập, thích giấu kín bản thân.



Trong nguyên tắc của Diệp Kính Huy, hắn là hắn, không liên quan đến những người khác.



Thế nhưng, cảm giác có người sóng vai cùng đứng chắc cũng không tệ lắm đâu.