Sự Trả Thù Công Bằng

Chương 18 : Quyết đấu (thượng)

Ngày đăng: 21:36 19/04/20


Dường như nhận ra có người đứng phía sau, lúc xoay người lại, Tư Minh nhanh chóng khôi phục vẻ mặt thường ngày, giấu kín hoàn toàn sự ưu tư đến trĩu nặng kia.



“Sao lại tỉnh giấc?”



Diệp Kính Huy nhìn chú mèo nhỏ đang cuộn tròn thành một cục lông, hắn mỉm cười, “Nhiệt độ điều hòa thấp quá, tôi sắp bị đông lạnh tới nơi.”



“Vậy à.” Anh thuận tay dập tắt tàn thuốc, ôm lấy mèo nhỏ đến ngồi trên sô pha, “Xin lỗi, tôi quen mở nhiệt độ rất thấp. Để tôi nâng cao lên vài nấc, cậu trở về ngủ đi.”“Anh không ngủ à?” Diệp Kính Huy lại ngồi bên cạnh anh, vừa uống nước đá vừa thuận miệng hỏi.



“Tôi đang đợi đến 0 giờ.”



“Hửm? Mai là ngày gì quan trọng sao?” Diệp Kính Huy buông cốc nước.



Tư Minh khẽ đánh mắt nhìn hắn, ánh mắt trở nên thâm trầm hẳn lên, chốc lát sau anh mới mở miệng đáp với vẻ thản nhiên: “Ngày giỗ của mẹ tôi.”



Diệp Kính Huy hơi nhíu nhíu mày.



Tư Minh vẫy vẫy tay với chú mèo nhỏ, bé con liền ngoan ngoãn chui vào lòng để mặc anh khẽ vuốt ve đầu mình, anh bình tĩnh trả lời người đối diện: “Điều tiếc nuối duy nhất khi mẹ qua đời là không được tận mắt nhìn thấy nửa kia của tôi, mẹ nói nếu tương lai tôi có thích ai, nhất định phải nói với bà vào ngày giỗ, có thế bà mới nghe thấy để chúc phúc cho tôi.”



Diệp Kính Huy chỉ còn biết im lặng.



“Vậy anh đã tìm được chưa?”



“Xem như là rồi đi.” Tư Minh nghiêng đầu ngắm nhìn hắn, “Tiếc là, hoàn cảnh của cậu ấy. . . . . .”



“Thế nào?”



“Chính là người bạn hôm nay tôi mang cậu đến gặp, cậu ấy làm trong hộp đêm.”



Diệp Kính Huy cười cười: “Anh khinh thường anh ta sao?”



“Thật sự là không. Với tôi mà nói, hoàn cảnh của cậu ấy không quan trọng, có thể gặp được người mình thích đã là chuyện rất khó rồi. Cái chính là, tôi không thể tha thứ cho việc cậu ấy đùa cợt và lừa dối tôi.” Anh dừng một chút, đôi mắt sâu hun hút quét về phía Diệp Kính Huy, “Đúng rồi, hôm nay tôi đã hỏi giúp cậu, cậu ấy nói mình không có anh em sinh đôi.”



“Vậy sao. . . . . .” Diệp Kính Huy nhắm mắt tỏ vẻ khá mất mát, “Cứ tưởng sẽ tìm được người anh trai đã thất lạc nhiều năm. Tôi được đưa ra nước ngoài từ khi còn nhỏ để sống cùng bà ngoại. Tuy rằng xa quê hương nhưng chưa bao giờ chịu khổ, tôi nghĩ anh ấy ở đây nhất định đã rất cực nhọc.” Hắn bật cười rồi lắc lắc đầu, “Có lẽ anh ấy biết tôi nhưng không muốn nhận, nếu đã như vậy tôi cũng không nên làm phiền.”
“Ừ, tính gã Tư Minh này thuộc loại chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nên chúng ta cần cho anh ta thấy thế nào là quan tài.” Nói xong, hắn nhắm mắt lại, “Gần đây đoàn làm phim của Alex đang làm bộ gì?”“Là một bộ nói về cảnh sát và đạo chích.”



“Có tình tiết đâm xe không?”



“Hình như là có.”



“À há, chúng ta phải cho Tư Minh biết, Tề Thu không những từng lái xe thể thao ra sân bay mà còn đụng anh ta nữa.” Nụ cười nơi khóe môi hắn ngày càng sâu hơn, “Kỹ thuật lái xe tệ nên ngẫu nhiên bị tai nạn qua đời là chuyện quá hợp lý, đúng không?



Chú Chung vừa nghe đã thông ngay ý hắn, ông mỉm cười: “Cậu muốn nhờ đoàn làm phim tạo ra hiện tượng tai nạn giao thông? Có điều để qua mắt Tư tiên sinh trót lọt thì phải đâm thật, ngộ nhỡ xảy ra sự cố đâm chết người, chẳng phải là. . . . .”



“Diễn trò đâm xe mà muốn chết người trước mắt Tư Minh quả thực khó như lên trời, chúng ta khả dĩ nên làm sau lưng.” Diệp Kính Huy mỉm cười, “Mấy cảnh tai nạn giao thông trên phim truyền hình chẳng phải trông rất thật sao, vậy cứ cho anh ta nhìn thấy cảnh đó qua TV đi.”



“Ý cậu là nhờ đoàn làm phim diễn cảnh tai nạn giao thông?”



“Ừ, để tôi tìm Alex liên hệ với đoàn làm phim, bảo cậu diễn viên hôm trước hóa giả trang tôi lái con xe thể thao lượn vòng chữ S rồi bất cẩn bị tai nạn, sau đó quay cảnh máu chảy bê bết ở hiện trường, lúc đưa đến bệnh viện đã quá muộn. Đương nhiên còn phải tìm thêm một phóng viên đưa tin về vụ tai nạn này.”



“Tôi đã hiểu.”



Diệp Kính Huy cười khẽ: “Đến lúc đó tôi sẽ nghĩ biện pháp để Tư Minh tình cờ xem tin tức trong ngày, thật giả lẫn lộn.”



“Ông chủ tính toán thật chu đáo.”



“Haiz, muốn lừa Tư Minh được tôi phải bỏ biết bao công sức và vốn liếng. Phá hỏng một chiếc xe chưa nói, chuẩn bị mời người giúp đỡ cũng đủ ngốn hết phần thu nhập trong một tháng của tôi. “Diệp Kính Huy dừng một chốc rồi bình tĩnh nói nốt câu bỏ dở: “Càng ít người biết chuyện này càng tốt, bảo đạo diễn mảng đưa tin trên đài truyền hình ngắt quãng khoảng mười giây cho tôi, phóng viên bên đài cũng bịt miệng kỹ lưỡng vào. Để tôi bố trí bên kia sẵn sàng rồi sẽ báo cho chú, lúc ấy chú liên lạc với phóng viên bảo họ phát tin là được.”



Chú Chung trầm mặc một lúc mới khom người đáp: “Vâng, ông chủ, tôi sẽ sớm thu xếp tốt.”



Cảnh giới cao nhất của nói dối, chính là trộn lẫn dối trá và chân thật.



Chương trình đưa tin nhanh năm phút có bốn phút là tin thật trong ngày.



Hơn mười giây cuối cùng mới là “món chính” Diệp Kính Huy muốn Tư Minh xem — vụ đưa tin về hiện trường chết giả.