Sự Trả Thù Công Bằng

Chương 20 : Quyết đấu (hạ)

Ngày đăng: 21:36 19/04/20


Tối hôm sau, vẫn trong căn phòng VIP số 1 treo đầy khí cụ kia, Diệp Kính Huy lười biếng nằm trên giường xem lại bản tin trông khá chân thực hôm qua, lúc nhìn đến hiện trường tai nạn giao thông, hắn ấn nút dừng.



“Tham gia diễn xuất trong cảnh tai nạn có mấy người?”



“Đều là người quen của tiên sinh Alex, cô phóng viên kia với nhiếp ảnh gia đã phối hợp rất tốt với đài truyền hình, hẳn sẽ không bị lật tẩy.”



“Tốt lắm, có vậy mới không để lại sơ hở. Haizz, lần này tốn kém quá thể.”



Chú Chung dừng một chút rồi đột nhiên bảo: “Hôm nay Tư tiên sinh lại đến quán, vẫn gọi ‘cầu vồng bảy sắc’.”



Diệp Kính Huy giật mình: “Vậy sao.”



“Hôm qua anh ta đi cùng tôi, đem hũ tro cốt giả an táng ở nghĩa trang đẹp nhất Bắc Sơn, còn tặng rất nhiều hoa tươi, anh ta đứng trước ngôi mộ ước chừng một giờ, thoạt nhìn. . . . . rất đau khổ.”



“Mấy việc này không cần thông báo với tôi.” Diệp Kính Huy thình lình cắt ngang lời ông.



Yên lặng một lúc lâu, chú Chung lại ướm lời: “Ông chủ, lần này dường như hơi quá đáng rồi. Tôi thấy Tư tiên sinh là thật lòng thích cậu.”



“Chú Chung, chú đi theo tôi bao lâu rồi?” Hắn hỏi một cách rất bình thản.



“Mười năm.”



“Đã mười năm.” Diệp Kính Huy bật cười, vẫn giữ rịt vẻ mặt thờ ơ như trước: “Chú đi theo tôi những mười năm, chắc cũng quá hiểu tôi là loại người nào. Thứ làm tôi thấy phiền hà nhất chính là tình cảm.”



Chú Chung khựng lại: “Tôi chỉ thật sự hy vọng có người thích cậu thật lòng, đối xử tối với cậu.”



Diệp Kính Huy bình tĩnh đáp: “Thật lòng với tôi sao. . . . không đáng đâu. Vì tôi không thể hồi đáp bất cứ điều gì.”



Chú Chung cũng không nói thêm gì nữa.



Diệp Kính Huy im lặng một chốc mới tiếp tục: “Nếu ‘người đó’ đã chết, anh ta sẽ hết hy vọng. Tốt nhất nên chấm dứt đoạn nghiệt duyên này đi.”



Diệp Kính Huy vốn là một kẻ quỷ kế đa đoan, tâm địa gian trá có thừa, dẫu hắn thích trêu chọc người khác, nhưng luôn cự tuyệt không đặt bất cứ ai vào lòng, đối với tình cảm cũng rất lạnh nhạt.Hắn dày công sắp xếp cái chết giả cho “người anh song sinh”, do hắn biết tính tình cố chấp của Tư Minh, nếu người kia không chết, anh ta cũng không bao giờ từ bỏ.



Thế mà khi thấy Tư Minh thật sự rơi vào bẫy, Diệp Kính Huy lại không hề thoải mái tí nào.



Trong khoảnh khắc, bỗng nhiên hắn rất muốn biết nếu hắn thực sự qua đời, sẽ có người đứng trước mộ tặng một đóa hoa, rơi một giọt lệ vì hắn không?




“Con nít không được nói lung tung.” Diệp Kính Huy cười cười chuyển đề tài, “Kính Văn, cậu cảm thấy chỉ ở cạnh ba ngày thì có khả năng yêu một người sao?”



“Hai ba ngày đương nhiên là có thể, tình yêu cũng cần chú trọng hiệu suất chứ. Là anh yêu người ta hay người ta yêu anh?”“Miễn cưỡng xem như là vế sau.”



“Em mặc niệm cho người kia. Tuyệt đối là do người ta xúc động nhất thời bị che mắt, yên tâm đi, không bao lâu sau người ta sẽ hối hận ngay thôi.”



“Câu này của cậu thật quá thiếu đánh.”



“Lời em mà thiếu đánh thì trên đời đã không có loại người chuyên bị thiếu đòn như anh.”



“Nói chuyện với cậu tâm trạng anh càng tệ hơn.”



“Em cũng thế.”



“Vậy ứ nói nữa.”



“Ờ, ngủ sớm đi.”



Diệp Kính Huy nhếch khóe môi rồi ngắt di động.



Lại vì lỡ giấc mà không thể ngủ được.



Đôi mắt ôn hòa của mẹ trong mơ, cùng câu hỏi con có thấy cô quạnh không, bỗng dưng khiến hắn rùng mình một trận.



Thực ra bà sai rồi.



Bản thân hắn chỉ xem trọng tiền tài, xem trọng quyền lực, xem trọng rượu cồn, xem trọng sex, cứ sống một mình thế này mấy năm qua, tự do tự tại, thoải mái vô cùng, không hề có chút liên quan nào đến từ “cô quạnh” kia, hơn nữa hắn cực chán ghét bàn luận đến những chuyện yêu đương. Hắn luôn cảm thấy tình cảm là nhược điểm của con người, khiến IQ giảm xuống như một tên đần độn.



Chỉ là nhiệt độ cơ thể hắn là thể hàn bẩm sinh, thường xuyên bị lạnh mà tỉnh giấc giữa đêm.



Những lúc này hắn mới ngẫu nhiên nghĩ tới, nếu có người nằm bên cạnh thì chắc sẽ tốt hơn một chút.



Đáng tiếc, hắn có thói quen không ngủ qua đêm với bạn tình, cho nên mỗi khi tỉnh giấc vào đêm khuya, muốn tìm người nói chuyện cũng chỉ bắt gặp bóng dáng lẻ loi của mình phản chiếu trên khung cửa sổ sát đất.



Có lẽ những lúc thế này từ “cô đơn” mới nhoáng hiện lên trong đầu hắn. Nhưng cũng chỉ là nhoáng lên mà thôi.