Sự Trả Thù Công Bằng
Chương 23 : Đàm phán (thượng)
Ngày đăng: 21:36 19/04/20
Lúc Diệp Kính Huy thức dậy, hắn lại lần nữa nhìn thấy bóng lưng của Tư Minh.
Anh đang đứng trước cửa sổ lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh ngoài xa, đôi mắt đen sâu thẳm vẫn luôn thâm thúy như thế.
Chỉ trong nháy mắt, Diệp Kính Huy cảm thấy hình như mình đã làm sai một chuyện rất lớn, lòng hắn nao nao.
Ngắm dáng đứng trầm tĩnh của anh hồi lâu, khi anh xoay người lại phát hiện hắn đã tỉnh, Diệp Kính Huy mới mỉm cười ra vẻ không hề gì, đứng lên đi đến bên cạnh anh.
“Tỉnh rồi à?” Tư Minh quay đầu lại nhìn hắn, “Đỡ hơn chưa?”
Diệp Kính Huy vuốt mũi: “Khá tốt rồi.”
“Xin lỗi.”
“Hở?”
“Tôi sẽ không nổi giận với cậu nữa, vốn dĩ chuyện này không liên quan đến cậu.”
Diệp Kính Huy trầm mặc giây lát: “Không sao đâu.”
“Kỳ thực cậu và cậu ta có rất nhiều điểm khác nhau, cũng chẳng biết vì sao tôi lại muốn quy hai người là một.” Tư Minh thản nhiên nói.
“Chả phải hai người chỉ vừa biết nhau hai ba ngày sao, có lẽ anh chỉ rõ một phần tính cách của anh ta thôi.”
Tư Minh cười: “Không quan trọng nữa.”
“Hở?”
“Bởi vì đều đã qua hết rồi.”
Diệp Kính Huy không đáp, chỉ lẳng lặng ngắm nhìn phong cảnh phía xa.
Lúc này trời đã về khuya, hằng hà sa số những ánh sao lấp lánh bên ngoài khung cửa sổ, lớp kiếng phản chiếu hình ảnh hai người sóng vai nhau đứng, ở giữa là khoảng cách cỡ chừng một khuỷu tay. Tư Minh cao hơn hắn một chút, đứng gần như vậy bỗng nhiên lại thấy có cảm giác hài hòa đến kỳ diệu. Tựa như vị trí bên cạnh vốn là dành cho đối phương.
“Tôi nghĩ công việc này không thích hợp với cậu đâu, tôi sẽ tuyển người khác. Bắt đầu từ mai, cậu chuyển thành cấp dưới của Tiêu Dật.”
Đột nhiên Tư Minh cất lời.
Diệp Kính Huy nghiêng đầu, đối diện với đôi mắt sâu hút của anh: “Không muốn gặp tôi, tránh để tôi gợi lại vết thương lòng sao?”“Có thể nói vậy.”
“Nhưng tôi rất thích công việc hiện giờ.”
Diệp Kính Huy nghĩ rằng mình đang đùa với lửa, nhưng trong khoảnh khắc đó, hắn thấy lưu luyến ngài thủ trưởng lãnh đạm này.
Tuy cả ngày đều bị anh xem như sai vặt chạy việc khắp nơi, bị anh mắng đến không còn mặt mũi, hắn vẫn rất thích làm việc chung với anh, cho dù suốt ngày mặt anh chỉ tuyền mỗi biểu cảm lạnh băng.
“Ép giá xuống 70%.”
“Được.”
Diệp Kính Huy ngừng một chốc rồi nói sâu xa: “Gián điệp cậu đưa vào Đông Thành. . . . . .là ai?”
Lương Bình lại sát bên tai Diệp Kính Huy, hé môi rì rầm một câu. Nhìn thoáng qua, là tám chữ.
Im lìm một hồi, Diệp Kính Huy đột nhiên mỉm cười: “Mắt cậu tinh thật, ngay cả tôi cũng chưa nhìn ra.”
Lương Bình mỉm cười.
“Tuyệt lắm mì lạnh, việc chính xong rồi. Giờ đến việc cám ơn cậu đã tặng tôi mèo.”
Tính tình con mèo kia có đôi nét giống Diệp Kính Huy, bấy giờ nó đang nằm trong lòng hắn lười biếng ứ muốn động đậy, thi thoảng híp híp mắt lại, ngáp ngắn ngáp dài, sau đó lại chổng mông nằm úp sấp xuống.
Một người một mèo ngồi trên sô pha, lúc nhìn kẻ khác cùng híp mắt lại trông thật thú vị.
Lương Bình cười khẽ: “Cậu thích là được rồi.”
“Sao tự dưng tặng mèo cho tôi?”
“Tôi nhớ hồi đại học cậu rất thích mèo, trông thấy con này đáng yêu quá nên mua.”
“Đực hay cái vậy?”
“Đực. Sao thế?”
Khóe miệng Diệp Kính Huy nhếch lên một nụ cười siêu bỉ ổi: “Tôi đang nghĩ có thể sẽ làm thành một đôi với mèo nhà anh ta, sau đó sinh ra mấy chú mèo con.”
. . . . . . .
Năm ngày sau, Diệp Kính Huy và Lưu Duy Giai tới tầng 17 khách sạn Long Hoa.
Tầng 17, 18 và 19 của khách sạn Long Hoa có bố trí phòng họp dành cho tư nhân, mỗi phòng có kết cấu khác nhau. Phòng cỡ nhỏ được trang hoàng cực kỳ xa hoa, nằm ở chỗ cũng khá kín đáo, dùng để tiến hành những cuộc gặp mặt riêng tư của nhân viên cấp cao, phòng cỡ trung cung cấp một môi trường thuận tiện và thoải mái cho những cuộc đàm phán kinh doanh giữa các doanh nghiệp.Thang máy chạy đến tầng 17, “đinh” một tiếng, ngừng lại.
Diệp Kính Huy và Lưu Duy Giai đi đến căn phòng được chỉ định, người bên Nhân Thông đã sớm ngồi chờ ở đấy, họ gồm một nam một nữ, nữ tên Dương Lăng, mái tóc đen óng được búi gọn sau đầu, nhìn sơ qua có vẻ là người rất khôn khéo. Chỉ cần nhìn ánh mắt của bọn họ là biết, kỳ phùng địch thủ đây, cực khó thuyết phục.
Khóe môi Diệp Kính Huy cong lên, bắt tay chào hỏi với hai đối thủ.
Cuộc thương lượng đã bắt đầu rồi, đáng tiếc mục đích lần này là giành quyền lợi cho Tư Minh.
Nhưng mà cảm giác làm việc vì anh cũng không tồi tệ như tưởng tượng lúc đầu. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m