Sự Trả Thù Công Bằng

Chương 24 : Đàm phán (hạ)

Ngày đăng: 21:36 19/04/20


Lưu Duy Giai hiển nhiên là người rất có kinh nghiệm, sau vài câu khách sáo, cô uyển chuyển đề cập trực tiếp đến vấn đề trọng tâm, hai bên tranh luận gay gắt như thương kiếm giao phong, không khí trong phòng bất giác khẩn trương hẳn lên, giống hệt dây cung bị kéo căng.



Diệp Kính Huy ngồi xuống một bên, điềm tĩnh quan sát đối thủ.



Bàn đến bàn đi một hồi, song phương đã đạt được sự đồng thuận sơ bộ về hợp tác, nhưng ở phương diện giá cả vẫn giằng co kịch liệt.



Lưu Duy Giai cố gắng đến miệng khô lưỡi khô, lúc bấy giờ Diệp Kính Huy cười khẽ, hắn ngồi thẳng rồi mở miệng.



“Sản phẩm của Nhân Thông xuất sắc là điều không thể nghi ngờ, dù ở chức năng hay tính thực dựng thì trước mắt đều đứng đầu trong nước.” Thấy sắc mặt đôi bên thoáng dịu đi đôi phần, hắn tiếp tục nói, “Nhưng vì theo đuổi hình ảnh đẹp và sáng tạo mới lạ, ở mặt điều hành có một ít khiếm khuyết.”



Dương Lăng bên đối thủ có vẻ không phục lắm, cô ta nhướn mày: “Sẵn lòng nghe tường tận.”



“Nói bằng miệng không có bằng chứng.” Diệp Kính Huy mỉm cười, “Chẳng thà chúng ta làm thực nghiệm.”



Chất giọng đặc biệt phảng phất vài phần biếng nhác, dáng vẻ ung dung toát ra tự tin tuyệt đối. Diệp Kính Huy tràn đầy khí thế lấy laptop ra, mở sản phẩm phầm mềm mới chế tạo của Nhân Thông, cúi người xuống, nhẹ nhàng nhấp chuột, sau đó bắt đầu trình tự mở phần mềm. Hắn vừa nói vừa điều khiển chuột, thao tác thuận buồm xuôi gió, có thể nhìn ra vì lần đàm phán này, hắn đã chuẩn bị rất tốt, nắm rõ sản phẩm đối phương như lòng bàn tay.



“Định vị thị trường ở lĩnh vực phần mềm của Nhân Thông là quản lý kinh doanh trong nước, nếu chào bán thành công, có thể áp đảo các doanh nghiệp lớn ở quốc nội, thu về lợi nhuận khổng lồ.” Hắn mở chức năng giao diện phổ biến của phần mềm, “Đặc điểm của nhân viên là công việc bận rộn, chạy theo năng suất. Họ thường không cần hình thức, chỉ muốn đơn giản. Không cần đẹp, chỉ cần nhanh chóng. Không cần đầy đủ, chỉ cần thuận tiện.” Hắn ngừng một chốc, “Tuy Nhân Thông rất khéo léo trong việc kết hợp các ưu điểm của phần mềm lại với nhau, nhưng cũng chính hình thức hoa lệ và công năng đầy đủ khiến hệ thống phức tạp hơn.”“Đây là phần mềm khác, chúng ta cùng so sánh xem, công năng của nó mặc dầu không hoàn mỹ bằng Nhân Thông, thao tác lại đơn giản và thuận tiện hơn nhiều.”



Diệp Kính Huy ngừng tay, đứng dậy nhìn đối phương.



“Giới trẻ thích chạy theo mới lạ và kích thích, nhưng những người không vì nét mới lạ đó mà học lại thao tác phức tạp thì nhiều hơn. Cũng như khi Microsoft cho ra mắt Vista, có nhiều người thay hàng mới cho máy tính ngay, nhưng số người không muốn vứt bỏ người bạn lâu năm XP càng nhiều hơn.” Hắn dừng lại, chớp chớp mắt nhìn hai đối thủ đang im lặng, “Đương nhiên laptop của tôi dùng Vista.”



Một hành động nhỏ thoáng chốc đã khiến không khí dịu đi đôi chút, Dương Lăng cũng hiểu được thâm ý trong lời nói của Diệp Kính Huy, cô cười khẽ.



“Phần mềm của chúng tôi đưa ra hệ thống quản lý hoàn thiện và chương trình tổng hợp dữ liệu tiện lợi, đây là vấn đề nan giải lâu nay của người cùng ngành. Hơn nữa tôi tin chắc, chỉ cần nhìn bản hướng dẫn và làm thử nhiều lần, nhất định có thể thao tác linh hoạt. Với một phần mềm tốt như vậy, hẳn chúng ta nên bắt tay cùng bán nó ra thị trường, đúng không?”



“Đương nhiên, chỉ cần làm tốt công việc quảng bá, tôi tin phần mềm này sẽ trở thành sản phẩm trứ danh trong nước.” Diệp Kính Huy ngừng lại giây lát, “Chúng tôi cũng thành tâm muốn hợp tác với Nhân Thông, nhưng dẫu sao cũng là sản phẩm mới tung ra thị trường, phải suy xét đến mức độ tiếp nhận của thị trường. Dù là PR hay đóng gói cũng cần kiên nhẫn và chi phí cực cao. . . . .”



Đẩy đưa nửa ngày rồi khéo léo nêu ra khuyết điểm của đối phương, rốt cuộc cũng dừng lại ở từ “phí tổn” quan trọng.



Dương Lăng mỉm cười: “Chúng tôi sẽ chịu phí tổn cho việc Đông Thành bán sản phẩm.”



Thấy đối phương cuối cùng cũng thỏa hiệp, Diệp Kính Huy cười như không cười, khẽ vuốt vuốt mũi.



“Nếu bên anh chị chiết khấu 75% cho Đông Thành, tôi tin rằng chúng ta có thể dùng phần mềm này làm mở đầu tốt đẹp cho Nhân Thông.”
Mèo ta liền mở mắt ra meo~ một tiếng, vui vẻ dùng đầu dụi dụi vào lòng bàn tay Tư Minh.



Tư Minh thuận tay bế nó lên, dường như nhóc ta rất thích chủ nhân mới, bèn hài lòng cuộn người trong lồng ngực anh, còn bày đặt ra oai với Diệp Kính Huy nữa.



Hai tay Tư Minh bắt lấy móng vuốt chú mèo nhỏ đùa với nó, một người một mèo chơi vui đến quên trời quên đất.



Hoàng hôn vẫn chưa buông xuống, ánh nắng bên ngoài khung cửa len lỏi vào phòng, phủ lên gương mặt Tư Minh một lớp ánh vàng nhàn nhạt. Lặng lẽ ngắm nhìn hình ảnh ấy, bỗng chốc Diệp Kính Huy thấy lòng trào dâng cảm giác ấm áp dào dạt.“Công ty cấm nhân viên đi làm mang theo thú cưng, bất quá tôi có thể cho cậu một ngoại lệ đặc biệt, cứ lén nuôi nó trong văn phòng, đừng để ai phát hiện là được.” Tư Minh quay đầu lại cười với Diệp Kính Huy, “Ngày mai đưa nó đến đây, tôi đem đồ ăn trong nhà cho nó ăn.”



“Cám ơn.” Diệp Kính Huy mỉm cười, “Dường như nó rất thích anh.”



“À, tôi từng nuôi nhiều mèo nên rất có kinh nghiệm trong việc chăm sóc chúng. Cậu chiều theo ý chúng thì chúng rất ngoan, nếu không sẽ cắn bậy.”



Diệp Kính Huy liếc con mèo kia: “Khó phục vụ vậy sao? ”



Tư Minh nhẹ nhàng vuốt ve đầu mèo ta.



“Ăn cơm chưa?”



“Hỏi nó hay hỏi tôi?”



Tư Minh ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Diệp Kính Huy đầy vẻ chuyên chú: “Cậu.”



Diệp Kính Huy lặng lẽ chuyển tầm nhìn: “Chưa.”



“Vậy cùng ăn đi.”



Diệp Kính Huy gật đầu: “Đi đâu ăn đây?”



“Về nhà.” Tư Minh ôm nhóc mèo đi trước, “Tôi sẽ tự tay nấu cho cậu ăn, xem như khao cậu vì lần này lập được công to, chịu không?”



Diệp Kính Huy bật cười: “Tất nhiên rất sẵn lòng, tôi cũng muốn nếm thử tay nghề của anh.”



Ngoài ra chỗ nhường 5, giảm 10 là từ 75 nâng lên 80 A Huy nhường 5%, 90 xuống 80 Nhân Thông phải giảm 10.