Sự Trả Thù Công Bằng

Chương 29 : Gián điệp (hạ)

Ngày đăng: 21:36 19/04/20


Chiều hôm nay, Diệp Kính Huy lại đến văn phòng của Tư Minh.



Tư Minh bình thản ngồi trên sô pha, nhìn hắn không chớp mắt. Diệp Kính Huy đứng trước mặt anh, rất có cảm giác trán mình sắp bị ánh mắt của anh bắn thủng.



Thật lâu sau, anh mới mở lời: “Mèo nhà cậu có tâm linh tương thông với cậu à?”



“Sao lại nói vậy?”



Tư Minh điềm đạm đáp: “Ngày cậu xin nghỉ bệnh, nó cũng bị ốm.” Anh dừng một lát, “Nhưng khi tôi mang nó đi gặp bác sĩ, ông ấy nói thực ra nó chỉ giả vờ. Loại động vật như mèo bề ngoài nhìn lười biếng không mấy sức sống, hệt như bị bệnh, nhưng đến khi nó có tinh thần sẽ cào người ta bị thương.”



Hiểu thông lời ám chỉ của anh, Diệp Kính Huy trầm mặc: “Lần này tôi vin cớ xin nghỉ, kỳ thực là âm thầm giúp đỡ Tiêu Dật, anh biết hết đúng không?”



Tư Minh không trả lời, trái lại anh nói: “Tự cậu mang nó về đi, ở phòng bên cạnh.” Thấy Diệp Kính Huy còn đứng bất động, anh nhướn mày: “Còn việc gì sao?”Hắn yên lặng chốc lát: “Nghe Tiêu Dật nói, anh cực lực phản đối đề án ba phương hợp tác?”



“Nếu anh ta ngay cả chuyện này cũng kể với cậu, chứng tỏ hai người không giấu nhau bất kì điều gì.” Tư Minh lạnh lùng nói: “Nhưng chuyện này có quan hệ gì tới cậu?”



“Đông Thành và Thiên Vũ dẫu sao cũng là đối tác lâu năm, nếu Đông Thành có lượng vốn nhàn rỗi, tại sao không dùng nó để giúp Thiên Vũ giải quyết tình thế cấp bách hiện nay? Đồng thời có thể thu lợi từ đó mà?”



“Nguyên tắc của tôi là không chủ động hại người, cũng không chủ động giúp người. Không có kẻ thù chỉ sau một đêm, cũng không có ơn nghĩa vĩnh cửu, rõ chưa?”



Diệp Kính Huy khựng lại: “Tôi hiểu rồi.” Dứt lời liền xoay người đi mất, không nhìn anh thêm một lần nào nữa.



Tư Minh đã từng nói qua, anh không cần quá trình, chỉ quan tâm kết quả. Bất kể quá trình ấy có bao nhiêu miễn cưỡng, bao nhiêu khó khăn, anh chỉ để ý kết quả, và kết quả ấy là hắn lại đâm anh một đao, từ nay về sau cả hai trở mặt thành thù.



Không bao giờ có thể giống như trước đây, cùng anh đứng sóng vai ngắm cảnh đêm đô thị, không thể giả bệnh để được anh quan tâm và chăm sóc, không thể thanh thản ngồi ăn một bữa cơm ngon tự tay anh nấu, nằm trên giường thoải mái tán gẫu đủ thứ chuyện trên trời dưới biển. Cũng không còn được nhìn thấy cảnh hai con mèo đánh nhau, khóe miệng lộ ra nụ cười vui vẻ.



Có một số thứ chưa kịp nảy sinh đã bị hắn vô tình bóp chết.



Lần này đứng ở phía đối lập với anh, cho anh một cú trí mạng, có lẽ sau này không còn cơ hội để bù đắp.



Nhưng hắn không thể lựa chọn con đường khác.



. . . . . . . .



Lần hợp tác đầu tiên của Nhân Thông và Đông Thành đã gặt hái được thành công mỹ mãn, nhưng ngay thời điểm song phương muốn xác nhận tiến hành bước hợp tác tiếp thep, đột nhiên đã xảy ra sự cố ngoài ý muốn.



Trưa hôm đó bên Nhân Thông gọi điện đến, họ nói bởi vì số lượng hàng đợt tiếp theo rất lớn, lãnh đạo của công ty muốn nhìn một ít đơn hàng của người mua để tiện đối chiếu rõ ràng, hơn nữa cũng chuẩn bị mấy ngày sau sẽ tới đàm phán với Đông Thành. Cuộc gọi này vốn là Diệp Kính Huy tiếp, nhưng hắn không có mặt để xử lý mà lấy cớ đi vệ sinh, giao việc này lại cho Lâm Phi Phi.



Quả nhiên, một cô gái có kinh nghiệm non trẻ như Lâm Phi Phi đã trực tiếp gửi toàn bộ đơn đặt hàng cho đối phương.



Chờ Tư Minh và Tiêu Dật trở về sau khi ăn trưa, tất cả đều đã quá muộn.
Tiêu Dật cảm thán: “Lúc trước cậu xây quán bar nhân tiện thông luôn cửa sau thật là hữu dụng. Mỗi lần từ trung tâm thương mại trực tiếp đi xuyên qua đến đây, thoát khỏi mấy trò theo dõi của người ta là tôi lại không kiềm được xúc động.”



Diệp Kính Huy cười cười: “Muốn gọi thêm người không?”



Tiêu Dật cười đầy ý vị: “Giảm giá?”“Bạn chí cốt nên còn 90% thôi.” Diệp Kính Huy nghiêng đầu liếc hắn, bấm số trong nội tuyến, “Chú Chung, gọi hai hồng bài tới đây tiếp đãi khách quý.”



Một lát sau, chú Chung dẫn hai thiếu niên rất đẹp đến trước phòng VIP, Tiêu Dật và Diệp Kính Huy đang nhàn nhã ngồi trên sô pha.



Chú Chung cười, giới thiệu với hai cậu MB kia: “Hai vị khách này là Tiêu tiên sinh và Lưu tiên sinh, các cậu phục vụ cho tốt.” Dứt lời, ông khom người nói: “Hai vị cứ thong thả dùng, muốn gọi rượu gì thì ấn số trong đường dây nội tuyến đến quầy bar, tôi sẽ sai người mang đến.”



Diệp Kính Huy gật đầu: “Được rồi, chú đi xuống đi.”



Sau khi chú Chung đi khỏi, hai MB mỉm cười tiếp cận họ, mỗi người một bên ngồi cạnh Tiêu Dật và Diệp Kính Huy. Tiêu Dật xấu xa đùa giỡn nhóc con bên người, chốc chốc lại tiến sát bên lỗ tai cậu ta thổi khí, khiến đôi má cậu ta ửng hồng một mảng. Diệp Kính Huy vẫn ngồi yên tại chỗ, tự rót rượu mạnh uống ừng ực, cứ hết ly này đến ly khác mà mặt vẫn thản nhiên như thường.



Cậu MB ngồi bên cạnh hắn cười khẽ, vươn tay cầm lấy ly rượu của hắn, nói thật nhỏ nhẹ: “Lưu tiên sinh uống liên tục như vậy, phải chăng do có chuyện gì phiền lòng. . . . .A!”



Một luồng lực mạnh đột ngột ập đến, cậu ta bị Diệp Kính Huy kéo thẳng vào lòng.



Hắn dùng ngón tay ám muội xoa xoa cằm cậu, nét cười ẩn chứa chút tà ác: “Em muốn san sẻ ưu tư với anh hả?”



Cậu bé kia xấu hổ nhìn hắn đầy sợ hãi, đôi mắt trong veo: “Lưu tiên sinh. . . . . muốn tôi làm thế nào?”



Diệp Kính Huy bật cười, tiến lại sát bên tai cậu rù rì: “Hôn môi được không?”



Trông thấy hàng lông mi của cậu khẽ run nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, lòng Diệp Kính Huy có chút rung động, hắn cúi người xuống.



Ngay khoảnh khắc khi hai đôi môi chạm vào nhau, ngửi thấy mùi hương thơm ngát tỏa ra từ mái tóc cậu, trong lòng hắn chợt dâng trào một cơn phiền muộn và chán ghét không rõ lý do!



Hắn thô bạo đẩy cậu thiếu niên đang chủ động quấn quýt mình ra, đứng bật dậy.



Cậu bé kia nghi hoặc mở mắt ra: “Lưu tiên sinh. . . . .”



Diệp Kính Huy xua tay: “Tôi đi ra ngoài dạo một chút, nơi này ngột ngạt quá.”



Hắn không sao hiểu nổi, vì cớ gì ngay khoảnh khắc ấy trong đầu hắn hiện lên khuôn mặt tươi cười của Tư Minh.



Bối cảnh là khu Bắc Giang được hàng trăm ngọn đèn đường nhuộm vàng trong đêm tối, cả những ánh đèn lóng lánh như sao sa điểm trên những vài tòa nhà cao tầng xa xa. Đôi mắt thâm thúy của anh toát ra chút dịu dàng hiếm có, đôi môi đầy đặn hơi nhếch lên thành một độ cong rất đẹp, khoang miệng ấm nóng, mái tóc thoang thoảng mùi hương dầu gội nhàn nhạt, lúc hôn đem đến cho người khác một cảm giác an tâm và bình yên đến lạ.



Có lẽ vì lâu lắm rồi nên hắn suýt nữa đã quên, hắn từng thật sự có được tình yêu say đắm của người đó, nhưng lại tự tay tàn nhẫn hủy hết rồi.