Sự Trả Thù Công Bằng

Chương 30 : Bố trí (thượng)

Ngày đăng: 21:36 19/04/20


Diệp Kính Huy đứng trong toilet, dùng nước lạnh vỗ mạnh vào mặt.



Không hiểu vì lẽ gì, nỗi buồn bực trong lòng càng ngày càng tăng, giống như ruột bông càng xé càng hỗn loạn, chẳng biết nên làm thế nào cho phải. Hay nói cách khác, là bản thân hắn căn bản không muốn nghĩ rõ ràng.



Sự thật là, hắn rung động trước Tư Minh.



Một Diệp Kính Huy luôn lấy nguyên tắc “người động lòng sẽ chết rất thảm” để dạy dỗ cấp dưới, một Diệp Kính Huy luôn trăng hoa đa tình không khi nào thật tâm, một Diệp Kính Huy luôn xem sex như nhu cầu sinh lý chưa bao giờ muốn đề cập đến tình cảm, mà ngay thời khắc đang đứng ở phía đối lập với anh, hắn rung động.



Dùng nước lạnh tạt vào mặt thật lâu, nỗi phiền muộn vẫn vẹn nguyên như cũ. Hắn rút khăn tay lau khô mặt, lúc ra khỏi phòng tinh thần mới tốt hơn một chút.



Chú Chung đang chờ trước cửa phòng số 1, trông bộ dạng có vẻ là muốn báo cáo điều gì. Diệp Kính Huy đi đến, mở cửa, gọi ông tiến vào phòng riêng của mình rồi mở đèn trên tường.



“Tách” một tiếng, ánh đèn chói lòa làm căn phòng sáng rực lên, đâm mạnh vào mắt khiến đồng tử hắn co lại.



“Sao vậy chú Chung?” Diệp Kính Huy đến bên sô pha ngồi xuống, cầm một ly nước đá ực hết một hơi, cảm giác mát lạnh len thẳng vào lòng.



Chú Chung cung kính nói: “Ông chủ, Tư tiên sinh vừa đến.”



“Há?” Diệp Kính Huy xoay tròn chiếc ly thủy tinh rỗng trong lòng bàn tay, ra vẻ không mấy quan tâm, hỏi, “Anh ta đến. . . . . .làm gì?”



“Quả nhiên như cậu đã dự đoán, anh ta hoài nghi chiếc xe thể thao có vấn đề nên đến quán điều tra.”



“Chú nói thế nào?”



“Tôi nói xe đó là do một đại gia từng bao Tề Thu tặng cậu ta, khi ấy vì Tề Thu không có chứng minh nhân dân nên dùng tên tôi để làm giấy tờ xe, sau đó mới chuyển sang tên cậu ta. Lúc trước Tề Thu lái xe đến vùng ngoại ô chơi, chạy quá tốc độ nên gây ra tai nạn. Tư tiên sinh cũng không hỏi gì thêm.”



Hồi đó vì sợ bị người khác tra xét, chiếc xe ấy vốn là lấy tên chú Chung mua. Một đêm nọ Diệp Kính Huy giật mình tỉnh giấc sau cơn ác mộng “đâm xe”, hắn bảo chú Chung chuyển xe qua tên của Tề Thu, tạo ra một đoạn phim tai nạn giao thông giả để lừa dối Tư Minh, thế nên dẫu anh có điều tra ra sự thực, cũng không có nửa điểm liên hệ tới ba chữ “Diệp Kính Huy”.



Mấy năm nay luôn luôn cẩn thận từng li từng tí, ngoại trừ Tiêu Dật, người nhà và thân tín, không ai biết ông chủ của hộp đêm Crazy chính là Diệp Kính Huy hắn.



Mặc dù không có căn nguyên nhưng hắn vẫn cảm thấy thấp thỏm, thậm chí còn rối như tơ vò.



Chung quy cứ có cảm giác dường như đã để lộ sơ hở nào đó, mà người đàn ông tên Tư Minh kia sẽ không bị lừa một cách đơn giản như vậy.. . . . . .




Xoay đầu qua nhìn, quả nhiên trong lúc bất tri bất giác thực sự đã nắm chặt tay.



— Haizz, xem ra có người hiểu mình cũng cũng không phải chuyện tốt. Nhất là những tên biến thái như Tiêu Dật, thời điểm nhìn người ta sắp chết vẫn có thể điềm đạm mỉm cười.



Nghĩ đến đây, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, nhẹ nhàng xoay tròn chiếc cốc trong tay, thầm nhủ, có lẽ hồi trước làm rất nhiều chuyện tổn thương người ấy, nhưng hôm nay anh đã đoạn tuyệt quan hệ với Đông Thành, thân phận kẻ địch hắn dùng hỗ trợ Tiêu Dật đối phó với anh cũng kết thúc, vậy là. . . . . . Có thể bắt đầu lại một lần nữa đúng không?



Diệp Kính Huy vốn là người thuộc phái hành động, ngay đêm hôm đó, hắn trực tiếp gọi điện cho Tư Minh.



Chưa từng chủ động bấm qua dãy số quen thuộc nọ, lúc này nghe tiếng tút tút đang nối máy vang lên bên tai, Diệp Kính Huy có phần chờ mong được nghe lại giọng nói của anh.



Một lát sau, Tư Minh tiếp cuộc gọi: “Chuyện gì?”



Chính là chất giọng lạnh lùng mà thản nhiên, trầm thấp như không có ngữ điệu này, hệt như không để ai vào mắt, bất kì ai cũng không làm cảm xúc của anh dao động, dáng vẻ lãnh đạm muôn thuở như người ngồi trên ngôi cao, lúc tức giận sẽ dùng ánh mắt đáng sợ sắc bén như đao kiếm trừng người, đến khi quan tâm đáy mắt lại toát ra một chút dịu dàng, lúc bất đắc dĩ sẽ thở dài khe khẽ, lúc vui vẻ khóe môi hơi cong lên — dường như càng ngày càng thích anh ta rồi, mới vài ngày không gặp mà đã thấy nhớ.



“Chuyện gì?”



Bên kia lặp lại câu hỏi, vẻ như không mấy kiên nhẫn.



Diệp Kính Huy đằng hắng, hắn cười: “Chừng nào anh về nước? Tôi ra sân bay đón anh.”



“Tạm thời không về.”



“Vậy bây giờ anh đang ở đâu? Tôi đến đó tìm anh.”



Đầu dây bên kia trầm mặc thật lâu, lâu đến nỗi Diệp Kính Huy tưởng rằng anh không nghe thấy, hắn đương muốn lặp lại lần nữa thì một thanh âm buốt giá chợt vang lên: “Cậu không gọi lộn số chứ?”



“Bíp” một tiếng, đường truyền bị cắt đứt.



Khóe miệng Diệp Kính Huy co giật, rốt cuộc cũng hiểu hắn vừa bị từ chối xong, bất quá con người hắn luôn luôn thích thử thách, càng gian nan thì càng phải theo tới cùng, dựa vào kinh nghiệm hái hoa nô đùa nhiều năm qua, chỉ cần không ngừng nỗ lực, làm sao không bắt được anh ta?



Ý tưởng hoàn mỹ khôn cùng, nhưng Diệp Kính Huy quên rằng người kia không phải con mồi của hắn, mà là một chàng thợ săn kiệt xuất hơn hắn nhiều.