Sự Trả Thù Sai Lầm Của Tổng Giám Đốc

Chương 7 :

Ngày đăng: 01:00 22/04/20


Sáng sớm, Nam Thiên Kình liền nhanh chống rời khỏi phòng Hạ Điềm Nhi, vì tránh cho cô không biết anh đã ngủ cùng cô nên anh rất cẩn thận ra ngoài mà không có tiếng động. Nam Thiên Kình luôn nhân lúc cô ngủ say mới dám lẻn vào phòng cô để được nhìn ngắm cô, ôm cô ngủ. Anh thầm mỉa mai mình một Nam Thiên Kình lừng danh lại đang lén lúc muốn nhìn ngắm vợ lại sợ vợ phát hiện, anh chính là sợ Hạ Điềm Nhi lại kích động. Nam Thiên KÌnh tính là ở nhà nhưng trợ lý báo có cuộc họp quan trọng nên anh liền đến công ty giải quyết.



-Cô tìm ai?_ Cô giúp việc lên tiếng hỏi khi thấy một cô gái xinh đẹp đang đứng trước cổng lớn.



-Tôi tìm Hạ Điềm Nhi.._ Doãn Mạt Mạt mỉm cười thân thiện nói, nét mặt cùng vẻ ngoài của cô khiến cho người giúp việc nghĩ cô là người tốt.



-Nhưng tôi phải báo cho thiếu gia biết một tiếng, cô đợi một lúc…_



-Không cần…tôi là bạn học của cô ấy, chính là Nam tổng gọi tôi đến để trò chuyện cùng Điềm Nhi.._ Mắt thấy nữ giúp việc tính đi nói cho Nam Thiên Kình biết nên Doãn Mạt Mạt liền lên tiếng ngăn cản. cô biết Nam Thiên Kình rất cẩn thận, cô đã canh chừng ở đây khá lâu, hôm nay vừa lúc anh vừa đi cô liền tiến tới muốn vào nhà xem xem có đúng là Hạ Điềm Nhi ở cùng anh không?



-VẬy sao? Mời cô vào.._ cô giúp việc không nghĩ ngợi nhiều liền mở cửa cho cô ta vào, nụ cười trên mặt Doãn Mạt Mạt liền trở nên nguy hiểm, cô theo người giúp việc vào phòng của Hạ Điềm Nhi. Người giúp việc không muốn quấy rầy hai người nên xuống lầu.



-Hạ Điềm Nhi, cô đừng dùng bộ dạng đáng thương này của cô để lấy sự thương hại của Thiên Kình..anh ấy chẳng qua là chuộc lỗi vì đã hiểu lầm cô, cũng là vì anh ấy đã khiến ba mẹ cô lưu lạc ở macao…_ Doãn Mạt Mạt vào phòng đã lâu nhưng là không thấy Hạ Điềm Nhi nhúc nhích, cô giống người không phản ứng, cô ta tức giận lên tiếng. Nhưng không ngời chỉ nhắc đến ba mẹ cô thì Hạ Điềm Nhi liền quay đầu nhìn Doãn Mạt Mạt, nhưng là cô không biết tìm từ ngữ gì để nói ra, vì Doãn Mạt Mạt chính là người mà Nam Thiên Kình yêu.
-Tại sao? Tại sao anh lại đối xử với ba mẹ tôi như thế, dù anh có trả thù cho Mạt Mạt cũng đừng hại ba mẹ tôi.._ Nước mắt bắt đầu tuôn trào, cô nức nở lên tiếng.



-Điềmm Nhi..anh xin lỗi…_ Nam Thiên Kình nhịn không được mà ôm cô vào lòng, anh biết mình sai hoàn toàn, nhưng anh là không còn cách khác.



-Anh hãy trả ba mẹ lại cho tôi, tôi nhớ họ, tôi cần họ.._Hạ Điềm Nhi kêu gào khóc lớn.



-Điềm Nhi. Ngoan, anh hứa anh hứa sẽ đưa ba mẹ về với em.._ Nam Thiên Kình dịu dàng dỗ dành cô.



-Tôi hận anh, hận anh..cút đi, anh cút đi.._ Hạ Điềm Nhi kích động quát lớn, đuối an đi, vì tránh cho cô xúc động mà ảnh hưởng đến thân thể cô, anh đau lòng ra khỏi phòng, mà trên mặt anh bắt đầu hiện lên sự lo lắng và mệt mỏi.



-“ Điềm Nhi, anh sẽ bù đắp cho em, cả đời này, ngay cả chính mạng sống của anh.” Anh tự thề với chính mình.