Sự Trả Thù Sai Lầm Của Tổng Giám Đốc

Chương 8 :

Ngày đăng: 01:00 22/04/20


Thời gian lại tiếp tục trôi qua nhanh, Hạ Điềm Nhi bước sang thời kỳ thai phụ tháng thứ 5, bụng cũng đã to lên như quả dưa hấu, cô bắt đầu nói chuyện lại nhưng là ít. Vì muốn cô yên tâm nên Nam Thiên Kình đã gửi hình của ba mẹ cô cho cô xem, họ sống ở Ma cao rất tốt, ba mẹ cô là thương giỏi ở ma cao, họ rất muốn về lại nước tìm con gái, nhưng dù là tìm cách nào cũng có người chặn họ khong cho họ về nước. Tâm tình của Hạ Điềm Nhi tốt hơn khi biết ba mẹ cô vẫn khỏe mạnh, sống tốt chứ không khốn khổ như lời Doãn Mạt Mạt nói. Vầ phần Doãn Mạt Mạt từ sau khi cô ta đến nhà ức hiếm Hạ Điềm Nhi, Nam Thiên Kình cho người đưa cô ta sang mĩ, và cắm tuyệt đối không được phép về nước.



Biệt thự Nam Thiên Kình:



-Hạ tiểu thư, tới giờ uống canh rồi.._ Quản gia cùng hai người hầu gái bưng canh bước vào vườn hoa, vì trời chuyển lạnh, ngoài vườn lại có nắng, nắng sẽ giúp cơ thể Hạ Điềm Nhi bớt lạnh hơn, nghe được tiếng của quản gia Hạ Điềm Nhi quay sang mỉm cười với bà.



-Hôm nay tôi sẽ đưa cô đi khám thai.._ Bà giụ dàng lên tiếng nói.



-Nam Thiên Kình?_ Hạ Điềm Nhi nhìn bà, bật thốt lên ba chữ này.



-Thiếu gia sợ cô lại không vui nên..nhưng là thiếu gia có cho người theo sau chúng ta.._ Quản gia hiểu lời nói ít ỏi của cô, mặc dù ngôn từ có hơn thiếu lễ phép so với người lớn, nhưng bà biết cô đã cố gắng lắm mới có thể mở miệng nói chuyện.



-Cháu…cháu..Nam Thiên Kình cùng đi.._ Hạ Điềm Nhi nói chậm rãi nói




-Hạ Điềm Nhi.._ Nam Thiên Kình tức giận quát lên, khiến cho Hạ Điềm Nhi đang làm loạn cũng hốt hoảng sợ hãi.



-Em làm loạn đủ chưa?_ Biết mình đã làm cô sợ, anh tiến lên dịu giọng nói, trong khi đó Hạ Điềm Nhi đang mừng thầm anh đã tức giận rồi.



-Quản gia, mau đem hộp sơ cứu đến.._ Nam Thiên Kình nói, anh nổi giận không phải vì cô pha phòng của anh mà là anh xót xa và đau lòng khi thấy tay cô vì làm loạn mà bị thương, trong khi đó dường như cô không biết mình đang bị thương, máu cũng ứa ra ướt cả áo và sàn nhà, lúc Hạ Điềm Nhi nhìn thấy anh băng bó cho mình cô mới phát hiện mình bị thương nhưng là cô sao không có cảm giác đau đớn?



-Điềm Nhi, em muốn thế nào thì mới không khiến bản thân mình bị thương?_ Nam Thiên Kình hôn lên cánh tay bị thương của cô nói. Cô khó hiểu nhíu mày nhìn anh, chẳng phải cô như vậy anh sẽ thỏa mãn sao?



-Không phải trả thù sao? Doãn Mạt Mạt?_ Hạ Điềm Nhi lên tiếng nói.



-Điềm Nhi..anh xin lỗi, ngàn lần xin lỗi em..anh sẽ dùng cả đời này bù đắp cho em...xin em..xin em đừng làm chính mình bị thương.._ Anh đau lòng nhịn không được mà ôm cô vào lòng, giọng nói vì lo lắng sợ hãi của anh mà trở nên khàn đi.