Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 23 : Đoan Vương phủ không phải nơi tốt lành gì cả!

Ngày đăng: 12:36 30/04/20


Đoan Vương phi bị dọa ngất xỉu, sắc mặt trắng bệch: "Các ngươi đừng đánh, đừng đánh nữa..."



Đây là hoàng cung! Hai người kia đều điên rồi sao!



"Tiểu tiện nhân, ta đánh chết ngươi, ta đánh chết ngươi!" Quý Phán Tư gắt gao cầm lấy bả vai Phượng Thiển, hai chân cũng đá vào người đối phương.



Phượng Thiển làm sao sẽ dễ dàng để cho nàng thực hiện được, một bên nắm chặt tay đối phương, một bên liều mạng nhảy trốn nàng đá tới chân.



"Lão yêu bà! Bà béo! Cô nãi nãi muốn nhìn hôm nay ngươi có thể đánh chết ta hay không! Nếu đánh không chết, về sau ngươi đừng gọi là Phán Tư, đổi thành Bàn Ti động đi!"



Quý Phán Tư như là bị ủng hộ, hăng say: “Được, chỉ bằng những lời này của ngươi, hôm nay thế nào ta cũng phải đánh chết ngươi!"



Đoan Vương phi luống cuống tay chân muốn kéo các nàng lại, nhưng hai người này đánh nhau chiêu thức thật sự quỷ dị, nàng hoàn toàn không thể chen chân vào, gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.



"Phán Tư, ngươi đừng đánh!" Đoan Vương phi hô to lên, trực tiếp vọt qua giữa hai nàng: "Có nghe không, mau dừng tay! Nếu như bị Vương gia biết, ngươi cho là ngươi có thể thoải mái sao?"



Quý Phán Tư không rảnh phân thân, mắt thấy bị nàng giữ chặt, vội vàng giãy khỏi tay nàng: “Cút ngay!"



Đoan Vương phi ngăn không được Quý Phán Tư, chỉ có thể ngăn Phượng Thiển: “Vị cô nương này, đủ, đủ rồi, đừng đánh nữa... Đây là chuyện của Đoan Vương phủ, cô nương không cần nhúng tay!"



Phượng Thiển khó khăn nói: “Cô nãi nãi mới khinh thường nhúng tay chuyện nhà các ngươi, hiện tại đây là chuyện của ta và bà béo này! Nàng đánh ta, phải cho ta đánh trả! Ngươi lui ra chỗ khác cho ta, nếu ngươi bị thương cũng đừng trách ta!"



Đoan Vương phi còn chưa kịp nói lại, Quý Phán Tư cùng Phượng Thiển xoay thân, hai người liền cùng nhau lăn trên tuyết, trên tóc, y phục đều là tuyết, hỗn độn không chịu nổi.



Thừa dịp này, hai tay Phượng Thiển dùng một chút lực, khó khăn véo cánh tay Quý Phán Tư.



"A! Tiểu tiện nhân, ngươi dám véo ta!" Tuy nói mùa đông quần áo dày, nhưng lực đạo này vẫn làm cho cánh tay Quý Phán Tư kịch liệt đau đớn.
Quân Hàn Tiêu nhìn khuôn mặt sưng như đầu heo của nàng, xấu hổ quay đầu lại nhìn đế vương: "Phán Tư không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, mong hoàng huynh thứ lỗi."



Quân Mặc Ảnh không để ý đến hắn, thu hồi tầm mắt từ trên người Quý Phán Tư, lại xẹt qua Đoan Vương phi, cuối cùng dừng ở trên mặt Phượng Thiển.



Ba nữ nhân, chỉ có Đoan Vương phi còn tốt, tuy có chút hỗn độn, cũng không tổn hao gì. Mà Quý Phán Tư, búi tóc phân tán, tóc và quần áo dính đầy tuyết, trên mặt sưng đỏ đầy dấu tay; trên mặt Phượng Thiển thật ra không có gì, chỉ có búi tóc rơi xuống, tuyết dính khắp người.



"Xảy ra chuyện gì?" Tiếng Quân Mặc Ảnh trầm, dễ dàng nhận ra sự tức giận trong đó.



Phượng Thiển giật miệng, còn chưa kịp mở miệng, đã bị Quý Phán Tư khóc rống lên đánh gãy.



Đoan Vương phi thu hồi thần trí, lập tức tiến lên nói: “Hồi Hoàng Thượng, thần phụ đã lâu không thăm Thái Hậu,vốn tính tiến đến Phượng Minh Cung thăm một phen, mà Phán Tư đã lâu không gặp Hi Phi nương nương, cho nên chúng ta đều đi theo Vương gia tiến cung."



Dừng một chút, lại nói: “Sau đó Vương gia đi gặp Hoàng Thượng, thần phụ và Phán Tư đến ngự hoa viên, liền đụng phải vị cô nương này. Không biết vị cô nương có gì hiểu lầm thần phụ và Phán Tư, đột nhiên lao tới, đem Phán Tư... Đánh thành như vậy."



Mi mắt Phượng Thiển run lên, vẻ mặt không thể tin quay đầu nhìn nàng.



Không biết có gì hiểu lầm?



Được, được một cái không biết có gì hiểu lầm!



Đoan Vương phủ quả nhiên không một ai tốt, quả thật là chính mình bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác!



Lúc này, Quý Phán Tư lại phối hợp bắt đầu khóc, cầu xin: “Hoàng Thượng, cầu ngài làm chủ cho thiếp thân... Hoàng Thượng, cầu ngài Hoàng Thượng..."



"Ngươi mẹ nó còn dám làm loạn, cô nãi nãi liền đánh ngươi!" Phượng Thiển tức giận nhất rống.