Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi
Chương 24 : Sao trẫm khi dễ ngươi được
Ngày đăng: 12:36 30/04/20
Quý Phán Tư ngạc nhiên.
Biết rõ nữ nhân này không có khả năng ở trước mặt đế vương gây chuyện với mình, cố tình vừa rồi bị nàng đánh sợ, đến bây giờ còn sợ hãi, tuy rằng không dừng khóc được, cũng không dám gào khóc thảm thiết như trước.
"Phượng Thiển." Quân Mặc Ảnh ở trước mặt nàng ngồi xổm xuống, mi tâm nhíu lại.
Trên người nàng vẫn mặc bộ kỳ trang màu vàng nhạt hắn chuẩn bị ngày ấy, lúc đó hắn cảm thấy nàng mặc màu này nhất định đẹp, chỉ tiếc còn chưa kịp nhìn, nàng liền rời Càn Long cung. Hiện tại xem ra, quả nhiên là tốt, không công nộn nộn, đương nhiên, ngoại trừ mái tóc rối như tổ quạ kia.
Đột nhiên, ánh mắt Quân Mặc Ảnh chạm đến dấu tay trên cổ nàng, đồng tử chợt co rụt lại.
"Kêu la cái gì, gọi hồn à!" Phượng Thiển căm giận trừng mắt nàng, hốc mắt hồng hồng, trên mặt còn có chưa khô nước mắt: "Ngươi cho là chỉ có nàng khóc sao? Ta cũng sẽ khóc!"
Nam nhân hai ngày trước còn dịu dàng thắm thiết, chỉ chớp mắt liền trở mặt.
Còn nói cái gì sẽ không để người khác khi dễ mình nữa, hiện tại khi dễ người của mình ở trước mặt hắn, hắn lại mặc kệ, trái lại còn trách tội mình!
Lừa gạt, đây là lừa gạt!
Phượng Thiển cũng không biết vì cái gì, lúc nhìn thấy hắn liền cảm thấy đặc biệt ủy khuất, màu vàng chói mắt như thế, chói mắt đến mức nàng nhịn không được muốn khóc.
Lúc này thật muốn khóc.
"Sao mỗi lần nhìn thấy ngươi, đều thích ngồi trên đất?"
Hắn cứ như vậy ôm nàng, chậm rãi dỗ nàng ngừng khóc, lúc này mới sờ đến dấu tay tím trên cổ nàng.
Có lẽ da nàng non nớt, dấu tay chói mắt như vậy.
"Nói cho trẫm, là ai?"
Hắn khẽ mở môi mỏng, nói từng chữ từng chữ một.
Không biết vì sao, hắn rõ ràng cười rất ôn nhu, nhưng Phượng Thiển lại cảm thấy bên trong nụ cười của hắn có một tia hơi thở nguy hiểm.
Quý Phán Tư ở sau đã sợ tới mức lạnh run, quỳ xuống tuyết đầu gối cũng không có cảm giác gì.
Nàng còn tưởng rằng chỉ là một phi tử không được sủng, vì cái gì biến thành cái dạng này? Vì cái gì Hoàng Thượng lại đối tốt với người đàn bà chanh chua này như vậy?
Đừng nói là nàng, ngay cả Quân Hàn Tiêu cũng như bị sét đánh.
Hắn và hoàng huynh cùng nhau lớn lên từ nhỏ, lúc nhỏ còn có thể thầm oán hoàng huynh mặt than, sau đó chậm rãi lớn lên, chỉ biết đây kỳ thật là bản tính của hoàng huynh, không phải là lãnh khốc, chỉ là không thường cười thôi. Nhưng đến giờ khắc này hắn mới biết được, mình hoàn toàn sai. Hoàng huynh không phải không ôn nhu, không phải không hay cười, chỉ là chưa có người có thể để hoàng huynh khuynh tẫn ôn nhu xuất hiện mà thôi.
Sống hai mươi mấy năm, hắn chưa bao giờ gặp qua có một người dám nói chuyện với hoàng huynh như vậy, dù là phụ hoàng mẫu hậu, đối này con trai từ nhỏ liền trầm ổn nội liễm cũng chưa từng có nửa câu nói nặng.
Nhưng nữ tử trước mắt, nàng lại dám vừa đánh vừa mắng hoàng huynh, thậm chí nói cái gì "Chó má quân không nói đùa" khiêu chiến uy nghiêm của hoàng huynh, để cho người khiếp sợ là, hoàng huynh chẳng những không tức giận, còn bao dung sủng nịch liên tiếp an ủi nàng, chỉ là vì để nàng không hề khóc.